
, như đang chuẩn bị có hẹn ra ngoài. Sặc! Tôi như bị
ai đập cho một gậy, bao lời thổ lộ chân tình chuẩn bị sẵn lập tức bay
biến sạch. Chỉ thấy đầu óc hỗn loạn, lòng lạnh buốt. Lúc này ngoài ngây
người nhìn Bạch Lâm ra, tôi không thể có nổi bất kỳ phản ứng nào khác.
Đang không biết làm sao, chợt điện thoại Bạch Lâm đổ chuông. Sau đó nàng
nghe điện thoại ngay trước mặt tôi. “A lô?” Câu đầu tiên giọng nàng vẫn
thật dịu dàng hòa nhã, nhưng đến câu thứ hai đã trở nên thất thanh căng
thẳng: “Sao? Cậu nói sao? Tiểu Lộ làm sao?”
Mới đầu tôi giật mình trước sự thay đổi đột ngột của Bạch Lâm, sau khi nghe rõ câu nói của
nàng, tôi bất giác kinh hãi: Mẹ kiếp! Chẳng lẽ Bạch Lộ lại xảy ra chuyện rồi?
Tôi còn đang ngờ vực liệu có phải Bạch Lộ xảy ra chuyện gì
không thì Bạch Lâm trước mặt đã như hóa điên. “Tiểu Lộ, rốt cuộc nó ra
sao rồi?” Nàng gào lên: “Nó sao rồi? Nó ra sao rồi hả... Ờ... Ừm... Đã
qua giai đoạn nguy hiểm rồi hả?... Sao cậu không gọi sớm cho tôi... Cảm
ơn cậu... Cảm ơn... Hai người đang ở bệnh viện nào? Giờ tôi sẽ đến
ngay...” Giọng nàng dần dịu lại theo từng câu nói của người ở đầu bên
kia, tôi đứng bên nghe, biết Bạch Lộ chắc không có gì nguy hiểm đến tính mạng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bạch Lâm ngắt điện thoại xong mặc
tôi đứng ngoài cửa, lập tức quay vào nhà chuẩn bị đồ đạc, từ trong nhà
phát ra một loạt những tiếng leng keng va đập. Đến tận lúc này tôi mới
thực sự ý thức được tầm quan trọng của Bạch Lộ trong lòng Bạch Lâm. Bạch Lâm bình thường vẫn là người chu đáo cẩn thận, vậy mà Bạch Lộ vừa xảy
ra chuyện (dù đã không còn nguy hiểm gì nữa) nàng vẫn lập tức cuống
cuồng cả lên.
Thấy Bạch Lâm đã lấy xong đồ quay ra cửa, tôi đang
định nói sẽ đưa nàng đến Thượng Hải thì Bạch Lâm đã rút điện thoại ra
lần nữa. “A lô! Giám đốc Cao ạ?” nàng nói. “Em gái em đang nằm viện, em
muốn đi Thượng Hải xem thế nào... vâng... anh đưa em đi được không?”
Cuộc điện thoại này của Bạch Lâm như hàng trăm mũi kim đâm vào tim tôi, tôi
chưa kịp phản ứng gì, Bạch Lâm đã đóng cửa rầm một tiếng. Sao đó nàng
không để ý gì đến tôi, chỉ vừa chạy về phía thang máy vừa nói vào điện
thoại: “Anh đang trên đường đến đây ạ? Vâng, vậy thì tốt quá rồi...”
Tôi như kẻ ngốc nhìn trân trân theo bóng nàng, bên tai văng vẳng tiếng nàng nói, lại một chuyện nữa giờ tôi đã có thể khẳng định. Đó chính là Bạch
Lâm quả thực đang đợi Cao Trào! Và Cao Trào lúc này đang trên đường tới
nhà Bạch Lâm!!
Tôi cố gắng tự nhủ đừng tin những gì trước mắt,
nhưng đây là sự thực! Không thể nào ngờ tôi lại bị Bạch Lâm hạ gục triệt để thế này. Đến tận khi Bạch Lâm đã vào thang máy, đến tận khi cửa
thang máy đóng lại, tôi mới nghĩ ra nên đuổi theo Bạch Lâm.
Nhưng đuổi đến cửa thang máy, tôi đứng lại. Nàng không màng gì đến tôi nữa,
tôi đuổi theo thì có ích gì? Nhìn nàng lên xe của Cao Trào ư? Hành lang
yên tĩnh quá, như thể đang mặc niệm cho tình yêu giữa tôi và nàng. Tôi
đứng đó, đầu óc mông lung. Đèn hắt bóng tôi trải trên mặt đất, cái bóng
quay lưng lại với tôi, im lặng.
78.
Tôi đứng
giữa hành lang nhà Bạch Lâm đến gần mười hai giờ mới xuống tầng, tôi
không đi thang máy, sợ vào đó lại nhớ đến khoảnh khắc lãng mạn ngắn ngủi giữa tôi và nàng. Về đến nhà, tôi bắt đầu thầm nhủ phải quên Bạch Lâm,
quên nàng đi. (Tôi chỉ cần rất ít thời gian để yêu nàng, nhưng để quên
nàng thì sẽ là bao lâu? Cả đời liệu có đủ không? Tôi không biết, có lẽ
cả đời này tôi cũng chẳng quên nổi nàng.)
Nói là phải quên nàng,
nhưng sao có thể? Tôi nằm trên giường trằn trọc lăn qua lăn lại chỉ nghĩ đến nàng. Hình bóng lưng của nàng như đã bắt rễ trong tim tôi, đó không phải là một bông hoa, cũng không phải một chiếc lá, mà là một cây xương rồng, cắm sâu vào tim tôi. Những khe hở trong nỗi nhớ Bạch Lâm, tôi
dành cho Bạch Lộ, em đang nằm viện, tôi có nên tới thăm em không? Bỗng
nhiên tôi nhớ đến cuộc điện thoại Bạch Lâm nhận ban nãy, cuộc điện thoại đó là ai gọi? Lẽ nào là tên nhóc Dương Phong kia? Thằng nhóc này đang
đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân của tôi lần trước ư? Nghĩ đến hắn ta tôi
lại chẳng còn tâm trạng đâu đi thăm Bạch Lộ nữa. Em đã ở bên hắn ta rồi, tôi xen vào phá rối làm gì?
Cả đêm không ngủ, sáng hôm sau tôi
thực sự không muốn ra khỏi giường đi làm chút nào. Mãi đến khi chỉ còn
hơn hai mươi phút nữa là đến giờ làm, tôi mới lồm cồm bò dậy, làm mọi
việc phải làm với tốc độ ánh sáng rồi xông thẳng đến công ty.
Đến công ty mới biết Tưởng Nam đã quay về, sắc mặt chị rất ủ rũ, có lẽ
chuyện Đá Nhỏ vẫn không có tiến triển gì. Buổi sáng có cuộc họp cấp
phòng, trong cuộc họp Tưởng Nam thông báo mình sẽ đi công tác nước ngoài tầm một tháng. Mọi người nghe vậy đều hết sức ngạc nhiên, chỉ mình tôi
hiểu rõ, nào phải chị đi công tác? Rõ ràng là đi tìm Đá Nhỏ. (Đúng là có quyền ắt có lợi... chẳng trách tự cổ chí kim đã bao người vì cái chữ
này mà tranh giành đến đầu rơi máu chảy...)
Tuyên bố xong chuyện
này, Tưởng Nam bắt đầu sắp xếp công việc sau khi chị đi. Trong đó có
v