
iác thật mỉa mai. Mãi một lúc sau, tôi mới nhớ ra mình vẫn đang cầm hai quyển tiểu thuyết ái tình Bạch Lâm nhờ gửi cho Bạch Lộ.
Làm sao đây? Đuổi theo đưa sách
cho Bạch Lộ? Sặc! Làm thế há chẳng phải tự bôi xấu mặt mình! Lúc này
Bạch Lộ đang tình tứ ngọt ngào bên niềm vui mới, tôi tìm gặp em thì mất
mặt quá. Tôi có thể chắc chắn không phải Bạch Lộ đang đóng kịch, vì em
đâu biết tôi sẽ tới.
Hơn nữa, Bạch Lâm nhờ tôi đưa hai quyển sách này cho Bạch Lộ rõ ràng chẳng phải ý tốt gì, nàng cố tình muốn tôi và
Bạch Lộ quay lại với nhau. Nhưng tôi đã xác định chắc chắn người mình
thích là Bạch Lâm rồi, còn làm mấy chuyện thế này chẳng phải quá tệ sao?
Lúc này tôi mới nhận ra mình vốn đã không nên đến đây! Mẹ kiếp, tôi đúng là một thằng đại ngu. Tự rủa mình một hồi xong, tôi cúi xuống nhìn hai
quyển sách sến trên tay, tìm quanh bốn phía cuối cùng cũng phát hiện ra
gần đó có một thùng rác. Lập tức tôi chẳng buồn nghĩ ngợi thêm, bước đến ném luôn mấy quyển sách vào đó.
Sau khi quay lại nhà Tưởng Nam,
ngày nào tôi cũng như thằng ngốc quanh đi quẩn lại chẳng có việc gì làm, mấy lần nói với Tưởng Nam xin về trước, chị đều nói NO. Mẹ kiếp, tôi
đâu phải thư ký riêng của chị ta, cứ nhốt tôi ở đây là có ý gì?
Rảnh rỗi quá tôi lại nhớ Bạch Lâm, giờ Bạch Lộ coi như đã hoàn toàn không
còn là của tôi nữa rồi, tôi càng nên toàn tâm toàn ý theo đuổi Bạch Lâm. Cuộc sống của tôi ở Thượng Hải thành ra mỗi ngày mười mấy tiếng nhớ
Bạch Lâm, mấy tiếng còn lại để ngủ. (Mẹ kiếp, hình như ngay cả lúc ngủ
tôi cũng vẫn nghĩ đến nàng!)
Mãi rồi công việc của Tưởng Nam cũng xong xuôi, buổi sáng khi ra khỏi nhà chị nói với tôi ngày mai sẽ cùng
quay về. Tôi phấn khích thầm nhủ lần này về nhất định phải dốc toàn lực
giở mọi thủ đoạn cưa đổ Bạch Lâm. Buổi trưa ăn cơm xong, tôi chẳng biết
làm gì ngoài ngồi xem ti vi giết thời gian, bất ngờ lại thấy có kênh
đang chiếu Nàng Dea Jang Geum. Sặc, phim này Bạch Lâm thích lắm đây, tôi phải nghiên cứu thêm mới được. Thế là tôi ngồi xuống chăm chú xem một
mạch hết ba tập, thấy tình tiết phim tuy rất ấu trĩ, nhưng cũng không
giống mấy kiểu ngớ ngẩn thông thường.
Tôi vừa tắt ti vi định nằm bò lên giường nghĩ về Bạch Lâm thì nhận được điện thoại của Tưởng Nam.
“Tiểu Triệu!” Tưởng Nam mói trong điện thoại: “Chị đang ở dưới cổng, cậu
xuống đây cùng chị đi thăm Đá Nhỏ đi!” Tôi thoáng giật mình, cảm thấy
giọng Tưởng Nam có gì đó là lạ, còn đang im lặng đã nghe Tưởng Nam lại
nói: “Nghe nói bố thằng bé chuẩn bị ra nước ngoài rồi...”
Đến khi xuống nhà gặp Tưởng Nam, lòng tôi vô cùng áy náy. Dạo này tôi chăm chăm nghĩ đến Bạch Lâm, chỉ biết trách Tưởng Nam không cho mình quay về cưa
gái, chẳng hề quan tâm đến chị. Đến giờ mới phát hiện ra Tưởng Nam tiều
tụy khác thường thế nào. Chắc thời gian này chị vất vả lắm, vừa bận bịu
công việc, lại phải suy nghĩ chuyện nên làm thế nào để giữ Đá Nhỏ ở lại.
Lên xe, ngồi gần Tưởng Nam, tôi lại càng cảm giác rõ hơn vẻ mệt mỏi kìm nén ở chị. “Chị!” Tôi gọi Tưởng Nam. Đã rất lâu rồi tôi không gọi chị như
vậy. Nghe tiếng tôi gọi chị, Tưởng Nam sững người, nhìn tôi, thần người
đúng một phút. Đối diện với cái nhìn của chị, tôi có chút ngại ngùng.
Chị thấy thôi đỏ mặt bèn cười dịu dàng, rồi khởi động xe, nói: “Tiểu
Triệu, chị muốn cướp lại Đá Nhỏ, cậu giúp chị được không?”
Tôi
gật đầu, nói: “Được!” Lời thốt ra rồi tự thấy mình thật ngu xuẩn, tôi có tài cán gì mà giúp Tưởng Nam cướp lại Đá Nhỏ? Tiền không có, quyền
không có, tuy tôi đã tốt nghiệp đại học nhưng tôi chỉ là một tên mù
luật, cũng không đánh nổi tên lưu manh họ Cố kia, sặc, xem ra chỉ có thể khích lệ tinh thần mà thôi...
Tưởng Nam thấy tôi nói chắc nịch
vậy thì rất vui, nói: “Giờ chị phải có nhiều tiền hơn cả bố Đá Nhỏ! Tóm
lại dù thế nào thì chị cũng không thể để anh ta đưa thằng bé sang
Canada. Bên đó xa xôi, lại lạnh như vậy, Đá Nhỏ sẽ không quen được đâu.” Chị nói đến đây rồi im lặng, mắt vẫn nhìn về phía trước, mãi lâu sau
mới lại nói rành rọt từng từ: “Dù có tốn bao nhiên tiền, chị cũng phải
khiến Đá Nhỏ quay về bên chị.”
Tôi ngồi bên nhìn Tưởng Nam, vẻ
mặt và lời nói của chị đều rất cứng rắn. Không hiểu vì sao, vào lúc này
tôi lại nghĩ đến tên khốn họ Lâm kia, xem ra Tưởng Nam qua lại với lão
ta hoàn toàn là vì Đá Nhỏ. Chị muốn lợi dụng lão Lâm để có tiền có thế,
bởi theo chị, chỉ như vậy chị mới có thể đoạt lại đứa con trai yêu dấu.
Hiểu rõ lòng Tưởng Nam rồi, tôi thấy vô cùng kính phục chị. Trước đây thực
ra tôi hơi có ý coi thường cách sống của chị, nhưng giờ tôi đã biết tất
cả những việc chị làm đều là vì Đá Nhỏ, đều xuất phát từ tấm lòng thương con của một người mẹ, chị thực sự rất vĩ đại.
Tôi nhìn chị,
khuôn mặt chị lấp lánh ánh sáng của tình mẹ, thật thần thánh. Thần sắc
ấy của Tưởng Nam luôn làm trái tim tôi rung động. Tôi thầm hạ quyết tâm: Bất kể thế nào, tôi cũng phải nghĩ cách giúp Tưởng Nam hoàn thành tâm
nguyện này!
76.
Xe đến trường mẫu giáo lần trước, tôi