
ạch Lâm cố ý muốn nhờ tôi đưa đồ cho Bạch Lộ? Nàng muốn tạo cơ hội
cho tôi và Bạch Lộ gặp nhau? Nghĩ đến đây, cuối cùng tôi đã hiểu ra vì
sao Bạch Lâm lại cư xử với tôi như thế! Nàng và Bạch Lộ đã cùng làm một
việc giống nhau! Nàng muốn đoạn tuyệt mọi ảo tưởng của tôi đối với nàng, sau đó đẩy tôi về phía Bạch Lộ!
Đồ Bạch Lâm nhờ tôi chuyển cho
Bạch Lộ ra là hai quyển tiểu thuyết, sặc, xem ra suy đoán của tôi không
sai, ý đồ của Bạch Lâm chính là tạo cơ hội cho tôi và Bạch Lộ! Trên
đường đi Thượng Hải, tôi lật qua hai quyển truyện, mẹ kiếp, toàn là thứ
tiểu thuyết ái tình vô vị, rất ngớ ngẩn. Nữ chính trong cả hai quyển đều mắc bệnh hiểm nghèo, đã cũ rích lại còn rẻ tiền. Tôi đọc qua mới đầu
còn thầm mỉa mai, sau mới chợt nhớ đến bệnh tim của Bạch Lộ. Xem ra Bạch Lâm nhờ tôi mang hai quyển sách này cho Bạch Lộ là có thâm ý cả đây!
Tới Thượng Hải, việc đầu tiên của tôi là đến gặp Tưởng Nam làm việc. Kể từ
tối hội đèn hôm đó Tưởng Nam tuy có lạnh nhạt hơn với tôi nhưng cách đối xử vẫn tốt như cũ. Chị vẫn cho tôi ở nhà chị, lại bắt tôi ở lại Thượng
Hải mấy ngày, đợi xong việc rồi cùng chị về luôn thể.
Ngủ ở nhà
Tưởng Nam một đêm, ngày hôm sau tôi bắt đầu ngẫm nghĩ không biết có nên
đi gặp Bạch Lộ hay không. Do dự hồi lâu, cuối cùng quyết định đi. Một là vì tôi đã nhận lời Bạch Lâm đưa đồ đến tận tay Bạch Lộ. Hai là tôi cũng muốn gặp em, muốn biết giờ em có khỏe không.
Nhà Tưởng Nam và
trường Bạch Lộ có lẽ là hai nơi quen thuộc nhất với tôi ở Thượng Hải.
Tưởng Nam vì còn bận nhiều việc nên thường không có nhà. Tôi ở nhà một
mình đến buổi chiều, sau đó xuống đường gọi taxi đến trường Sư phạm Hoa
Đông. Trên đường đi lòng tôi cứ thấp thỏm không yên, vừa muốn gặp lại
vừa sợ gặp Bạch Lộ.
Bác tài lái taxi chẳng màng đến nỗi lòng của
tôi, lái vèo một cái đã tới trường Bạch Lộ. Tôi xuống xe trước cổng
trường. Khoảnh khắc bước khỏi cửa xe, tôi hơi sững người, bất chợt nhớ
lại lần đầu mình gặp Bạch Lộ. Trong đầu tôi giờ chỉ toàn cảnh sắc tuyệt
đẹp cùng cô gái hoàn mỹ khi đó.
Tôi tiến vào trong, ký ức hiện
lên cảnh hôm ấy cùng Bạch Lộ đi ăn cơm ở nhà ăn sinh viên: con đường rợp bóng cây, ánh sáng len qua chòm lá, khu ký túc xá, khu giảng đường, nam nữ sinh viên mặc đồng phục trường... mọi thứ dường như đều giống hệt
trước đây, chỉ có điều cô bé hay cười kia đã chẳng còn ở bên tôi nữa.
Tâm trạng ủ ê trĩu nặng, tôi đi trong vô thức. Đến khi đã vào sâu trong
sân trường, tôi mới choàng sực tỉnh, tôi đâu biết ký túc Bạch Lộ ở cụ
thể chỗ nào.
Lại ngơ ngẩn loanh quanh trong sân trường một lúc,
đang lưỡng lự không biết có nên gọi điện cho Bạch Lộ không, tôi chợt
nhận ra có một đôi nam nữ đang đi qua trước mặt mình. Lúc này mặt trời
đã bớt rực rỡ, trời bắt đầu tối, khoảng cách giữa tôi và đôi nam nữ kia
cũng rất xa. Nhưng tôi vừa nhìn đã nhận ra ngay cô gái kia, chính là
Bạch Lộ tôi đang muốn tìm! Bên cạnh em còn có một tên con trai, cao cao
gầy gầy, sau lưng đeo một cái giá vẽ, lại là gã tên Dương Phong.
75.
Thoạt nhìn thấy hai người họ, tôi kinh ngạc vội vàng quay đầu đi vờ nhìn về
phía khác. Nhưng khóe mắt đương nhiên vẫn để ý đến Bạch Lộ và Dương
Phong. Mới mươi ngày không gặp, Bạch Lộ dường như đã biến thành một con
người khác. Tóc cắt ngắn theo kiểu học sinh, khiến em nhìn hơi lạ lẫm.
Trước khi đến đây tôi còn nghĩ qua chuyện đêm đó không biết Bạch Lộ sẽ
tiều tụy đến mức nào, không ngờ thần sắc em vẫn rất khá, mặt mày rạng
rỡ, chẳng có nổi nửa vẻ thất tình. Nhìn em thế này, tự nhiên tôi lại
thấy rất thất vọng. (Sặc! Thật khinh bỉ tâm địa đen tối của bản thân...)
Lúc này em đang cùng gã Dương Phong kia sóng bước bên nhau, hai người vai
kề vai, đang thì thầm to nhỏ gì đó, trông vô cùng thắm thiết. Bọn họ vừa đi vừa cười đùa nói chuyện, lướt qua tôi hệt như qua chỗ không người.
Đôi mắt Bạch Lộ chỉ hướng về Dương Phong, nào để ý gì đến tôi! Sống mũi
tôi tự nhiên cay cay, không ngờ cô bé Bạch Lộ này đã tìm được niềm vui
mới nhanh như vậy! Lòng tôi hụt hẫng, cảm giác như khoang ngực bị ai
nhét đầy bông gòn, chật kín đến hoảng loạn.
Hai người họ đi qua
rồi, tôi mới vội vàng quay đầu lại, lặng lẽ nhìn theo. Tôi chợt nhớ lại
buổi tối sinh nhật Bạch Lộ, em lớn tiếng nói với tôi con gái cung Ma kết đã thích ai sẽ thích ngay từ cái nhìn đầu tiên, hơn nữa sẽ mãi không
thay đổi. Sặc! Rốt cuộc là thật hay giả đây? Rốt cuộc trên đời này có
tồn tại thứ tình yêu sét đánh cả đời bất biến không?
Đến tận khi
bóng hai người kia đã mất hút cuối tầm mắt, tôi vẫn đờ đẫn đứng lặng một chỗ. Tôi không cam lòng, tôi hận Bạch Lộ thay lòng đổi dạ nhanh như
vậy. Lúc này tôi mới nhận ra sâu trong lòng mình vẫn luôn có một suy
nghĩ rất ích kỷ: Tuy tôi đã không thể ở bên Bạch Lộ, nhưng lại mong sao
em chỉ yêu mình tôi, mãi không thay đổi.
Nhưng nhìn tình hình
trước mắt, chắc hẳn Bạch Lộ đã quên mất anh Lư lừa này là ai từ lâu rồi! Xem ra suy nghĩ kia của tôi không chỉ rất ích kỷ biến thái mà còn vô
cùng ấu trĩ nực cười. Tự nhiên tôi có một cảm g