Điệu Slow Trong Thang Máy

Điệu Slow Trong Thang Máy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325414

Bình chọn: 8.00/10/541 lượt.

đã không yêu anh nữa thì hai chúng ta ở bên nhau cũng chẳng ý
nghĩa gì. Cũng giống như đám hạt dẻ kia, hạt dẻ hết mùa đều không ngon
nữa.”

Nói thực, nghe Bạch Lộ nói muốn đá mình, tôi lại có cảm
giác nhẹ lòng. Bởi nên nói rõ với Bạch Lộ thế nào về cảm giác tôi dành
cho em là một chuyện vô cùng khó khăn. Cự tuyệt một người con gái xinh
đẹp lại bị bệnh tim như Bạch Lộ là một tội ác. Giờ đây Bạch Lộ chủ động
đề nghị chia tay vừa đúng ý tôi. Nếu vậy, tôi không cần suy nghĩ đắn đo
xem nên mở miệng thế nào nữa. Tuy bị đá thật nhục nhã, nhưng so đi tính
lại, Bạch Lộ đá tôi thực ra là một kết cục tốt nhất.

Bạch Lộ nói
xong những lời vừa rồi thì không nói gì nữa, chỉ im lặng nhìn về phía
xa. Tóc em buông xõa, lúc này khẽ bay bay trong gió. Lần đầu tiên tôi
nhận ra trên người Bạch Lộ cũng có rất nhiều u sầu, cảm giác rất giống
Bạch Lâm. Tôi nhìn em, lòng chợt gợn lên nỗi hồ nghi: Bạch Lộ đề nghị
chia tay với tôi liệu có phải vì em đã biết chuyện giữa tôi và Bạch Lâm
không? Em biết người tôi yêu là Bạch Lâm chứ không phải em, nên mới chủ
động đề nghị chia tay! Vừa rồi em nói câu “Em đã không còn yêu anh nữa
thì hai chúng ta ở bên nhau cũng chẳng có ý nghĩa gì” liệu có phải là
nói ngược không? Có thể điều em thực sự muốn nói là: Anh đã không còn
yêu em nữa thì hai chúng ta ở bên nhau cũng chẳng có ý nghĩa gì…

Hiểu rõ chuyện này rồi, tôi cũng chợt hơi hiểu ra hành động hôm nay của Bạch Lộ. Em là một người theo chủ nghĩa lý tưởng tuyệt đối, cái em cần là
một tình yêu hoàn mỹ. Tình yêu đó không thể có bất kỳ khiếm khuyết nào.
Nhớ lại quãng thời gian hai chúng tôi bên nhau, quả thực hoàn toàn là
một mối tình kinh điển như trong sách vở: tài hoa hiển lộ trong lần gặp
đầu tiên, sau đó là anh hùng cứu mỹ nhân, ba ý nguyện của Bạch Lộ, con
virus tình yêu trong buổi tối sinh nhật em. Tất cả những chuyện này đều
có thể khiến Bạch Lộ chắc chắn tôi chính là người em đang tìm kiếm giữa
biển người mênh mông.

Nhưng tối nay, khi em nhìn thấy tôi cùng
chị em về nhà, em đã nghi ngờ. Điều này cũng không thể trách em, trong
tình cảnh đó bất cứ ai cũng sẽ nghi ngờ thôi. Đối với một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ như em, tình yêu không cho phép bất cứ ngờ vực nào. Em
không muốn nghi ngờ tình cảm ám muội giữa tôi và chị mình, nên mới đột
ngột ôm chầm lấy tôi, em muốn làm vậy để chứng minh sự hoài nghi của
mình là sai. Không may sao, em lại đã đoán đúng.

Tiếp đó em kéo
tôi đi ra ngoài, tất cả giống như diễn lại buổi tối hôm tôi hoàn thành
ba ý nguyện cho em. Đây thực ra là điều Bạch Lộ cố ý sắp đặt, em muốn
thông qua việc này phán đoán xem tôi yêu em hơn hay yêu chị em hơn. Và
rồi sự im lặng của tôi, vẻ không tự nhiên của tôi, hạt dẻ tôi từ chối
em, tất cả đều đã chứng minh người tôi thích là chị của em, hay chí ít
cũng cho em thấy tôi yêu Bạch Lâm hơn yêu em rất nhiều. Vốn dĩ với bản
tính dám yêu dám hận của Bạch Lộ, nếu người tôi thích là ai khác chắc em sẽ tìm cách kéo con tim tôi lại. Nhưng người tôi yêu lại là chị của em, với tình cảm chị em giữa hai người, em sẽ không tranh giành với chị
mình. (Thực ra vừa rồi em cố ý tỏ ra lạnh nhạt với Bạch Lâm có lẽ chính
là để dẫn dắt cho việc em chia tay tôi bây giờ, có lẽ em không muốn tôi
cảm thấy em đang nhường tình yêu của mình...)

Tôi vừa nhìn chăm
chăm vào Bạch Lộ, vừa âm thầm lý giải mọi chuyện. Trong bóng tối, nét
mặt em ít nhiều có chút cô quạnh, rất đau thương, mà cũng rất lạnh nhạt. Tôi ngẩn ngơ nhận ra Bạch Lộ có một vẻ đẹp thật khó nói.

Tôi vẫn đứng im lặng, Bạch Lộ đã thôi nhìn xa xăm, quay sang tôi lần nữa. “Anh
Lư lừa!” em nói. “Thực ra anh là một người tốt, thật đấy…”

Sặc!
Bạch Lộ thật có trách nhiệm, lại còn muốn diễn trọn vở nữa, ngay đến mấy câu an ủi cũng nói ra hết. Xem ra em đã hạ quyết tâm nhường tôi cho
Bạch Lâm rồi đây. Hoặc em biết mình sống không được bao lâu nữa, biết em không thể cho tôi một hạnh phúc vĩnh viễn, nên sau khi phát hiện ra tư
tình giữa tôi và chị em, em liền kiên quyết chia tay với tôi. Thực ra
đây cũng là tình yêu, một tình yêu vô cùng sâu đậm, một tình yêu vô cùng cao cả.

Tôi nhìn em nói ra những lòi vừa rồi, em cố gắng giả vờ
thật tự nhiên, thật lạnh lùng, nhưng tôi vẫn có thể đọc được nỗi đau
trong lòng em. Tôi thực sự không biết con tim yếu ớt của em sao có thể
chịu được nỗi đau này.

Em càng tỏ ra tự nhiên, lòng tôi càng xót
xa. Tôi chợt nhận ra trước mặt Bạch Lộ, mình đã ích kỷ, vô tình, vô liêm sỉ nhường nào. Trong khoảnh khắc, bao điều tốt đẹp em dành cho tôi đều
ùa về, đó là một tình yêu thế nào kia chứ! Tôi không còn cách nào khống
chế nổi con tim mình nữa. “Tiểu Lộ!”. Tôi gọi tên em. Bạch Lộ nhìn tôi,
ánh mắt bỗng lóe sáng. Tôi không nói gì nữa, mà đưa tay ra, kéo em vào
ôm chặt trong lòng.

Ôm Bạch Lộ rồi tôi lại hối hận. Cơn xúc động
bột phát tựa như ma quỷ! Giờ tôi đang ôm em rồi, tiếp đây nên làm thế
nào? Lại đẩy em ra ư? Tôi bỗng thấy hận chính mình, hận mình quá không
quyết đoán.

Trong khoảnh khắc ôm chầm lấy Bạch Lộ, tôi cảm thấy
hơi


Duck hunt