Điệu Slow Trong Thang Máy

Điệu Slow Trong Thang Máy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325271

Bình chọn: 7.5.00/10/527 lượt.

uốn đuổi tôi ra khỏi nhà còn gì! Mẹ kiếp, nàng thì có bà con họ hàng gì? Lại còn lôi cái cớ ấy ra nữa! Con tim lúc nãy còn khấp
khởi của tôi lập tức bị giội một gáo nước lạnh. Nàng nói gì tiếp đó tôi
đều không nghe thấy. Mãi lâu sau, tôi mới khôi phục lại được chút ý
thức, chỉ nghe Bạch Lâm vẫn đang nói trong điện thoại: “Tiểu Triệu, thật sự xin lỗi cậu...”

Tôi cố kìm nén nhẫn nhịn mới không dập luôn
máy. Đợi lòng dạ ổn định lại, tôi mới lên tiếng, giọng cực kỳ lạnh nhạt: “Chị không phải xin lỗi đâu, tôi cũng đâu có là gì của chị... Ngày mai
tôi sẽ chuyển đi, cảm ơn chị đã chăm sóc cho tôi bao lâu nay…”

74.

Ngày hôm
sau tôi chuyển khỏi nhà Bạch Lâm. Giữa lúc cấp bách tìm đâu ra nhà để ở? Nhưng Bạch Lâm lờ tịt chuyện tôi chuyển đi, không một lời hỏi han quan
tâm. Thật không ngờ nàng có thể vô tình đến vậy! Thực ra tôi gấp gáp
chuyển đi chỉ làm ra vẻ, hòng mong Bạch Lâm sẽ vì thế mà tự trách mình
rồi giữ tôi lại. Nhưng nàng hoàn toàn chẳng có lấy một biểu hiện động
lòng. Chẳng còn cách nào khác, tôi đành xách va li kiếm tạm một cái nhà
nghỉ.

Tiếp đó bắt đầu điên cuồng tìm nhà, tôi cố ý ngày nào cũng
hỏi han đồng nghiệp khắp văn phòng xem chỗ nào có nhà cho thuê, mục đích nhằm cho Bạch Lâm biết tôi vẫn chưa tìm được nhà. Tôi muốn cho nàng áy
náy! Nhưng Bạch Lâm trước sau vẫn giữ thái độ lạnh lùng bạc bẽo. Có lẽ
chuyện giữa tôi và Bạch Lộ khiến nàng nhận ra tôi là kẻ không đáng tin,
nhớ tối hôm đó khi Bạch Lộ ôm chầm lấy tôi, Bạch Lâm chẳng tỏ vẻ khinh
khi phẫn nộ đấy sao. Xem ra lần này tôi tiêu thật rồi, tiêu triệt để
hoàn toàn... Hừ... Đây chính là hậu quả của trò bắt cá hai tay...

Thái độ của Bạch Lâm khiến lòng tôi ngày nào cũng thấp thỏm, trong lúc này
tôi bỗng nhớ Tưởng Nam lạ thường. Tôi mong có thể nhận được chút ấm áp
từ chị. Nhưng Tưởng Nam lại vừa đi Thượng Hải, giờ không ở công ty. Tôi
nghĩ, nếu chị ở đây có khi nào còn cho tôi đến ở nhờ cũng nên. Tới lúc
đó không biết Bạch Lâm sẽ có thái độ thế nào? Nhất định nàng sẽ càng
ghét tôi cho xem!

Mấy ngày liền đi tìm nhà, cuối cùng vẫn là La
già đáng mặt anh em, bà dì anh ta có căn nhà gần công ty chúng tôi vừa
hay đang muốn cho thuê, anh ta liền giới thiệu cho tôi, giá thuê rẻ hơn
giá thị trường khá nhiều. Có nơi ở, tâm trạng tôi cũng hơi tốt lên. Ngày lại ngày trôi qua, Bạch Lâm vẫn lạnh nhạt với tôi như thế, còn tôi vẫn
hoang mang vô cùng.

Lại mấy ngày nữa trôi qua, bỗng một hôm tôi
nhận được điện thoại của Tưởng Nam. Chị nói đang tham dự hội nghị ở
Thượng Hải, bảo tôi ngày mai mang một số tài liệu phòng Thu mua đến cho
chị. Mệnh lệnh của cấp trên đương nhiên không thể chống đối, hơn nữa giờ quả thực tôi cũng có đôi chút nhớ Tưởng Nam. Hai chị em nhà họ Bạch
không hẹn mà cùng đá tôi khỏi vòng chiến đấu, giờ chỉ còn lại Tưởng Nam
là có thể cho tôi chút hơi ấm.

Tài liệu Tưởng Nam cần rất nhiều,
một số thuộc loại cơ mật còn không có bản điện tử nên bắt buộc cần có
người mang đến tận nơi. Trong phòng Thu mua Bạch Lâm là người phụ trách
chỉnh lý tài liệu, nên chuyện tôi đi Thượng Hải lần này nàng cũng biết.

Tối hôm đó đang ở nhà chuẩn bị hành lý, tự nhiên tôi nghĩ đây sẽ là lần thứ ba mình đi Thượng Hải. Hai lần trước đều có thể nói là vô cùng kịch
tính, chuyện giữa tôi và Tưởng Nam, Bạch Lộ đều bắt đầu và tiến triển ở
Thượng Hải. Lần này đi không biết sẽ thế nào đây? Bạch Lộ vẫn khỏe chứ?
Tôi có nên tìm gặp em không? Đang thất thần nghĩ ngợi, điện thoại tôi
đột nhiên đổ chuông. Là nhạc bài “Nàng trong giấc mơ”, lẽ nào là Bạch
Lâm gọi? Tôi không dám tin, rút điện thoại ra xem, quả nhiên là nàng!
Tim tôi lập tức đập nhanh, đầu óc choáng váng. Muộn thế này rồi Bạch Lâm tìm tôi có việc gì? Lẽ nào giờ nàng bắt đầu hối hận vì đã gạt tôi ra
ngoài?

“A lô! Tiểu Triệu à?” Vừa nghe điện thoại, giọng nói quen thuộc của Bạch Lâm đã vang lên bên tai.

“Ừ.” Tôi nói. Giọng hơi run run. Bạch Lâm lúc này nói giọng rất dịu dàng, lẽ nào nàng thật sự gọi xin lỗi tôi?

“Nhà mới ổn cả chứ?” Đầu dây bên kia Bạch Lâm hỏi. Sặc! Bao lâu rồi tôi
không được nghe nàng quan tâm thế này, nhất định nàng đang hối hận, muốn xin lỗi tôi đây! Làm thế nào bây giờ? Có nên tha thứ cho nàng không?
Đầu tôi rối bời.

Bên kia, Bạch Lâm thấy tôi hồi lâu không nói gì, bèn lên tiếng: “Ngày mai cậu còn đến công ty không?”

“Ừ,” tôi đáp. “Tài liệu đều ở công ty cả nên sáng sớm mai tôi phải qua lấy rồi mới đi.”

“Ờ,” Bạch Lâm nói, “chuyện là thế này, tôi có vài thứ muốn nhờ cậu chuyển
giúp cho Tiểu Lộ, vậy ngày mai cậu còn tới công ty thì để mai tôi đưa
cho cậu được không...”

Tôi hoàn toàn không ngờ Bạch Lâm có thể
thốt ra những lời này, bất giác ngẩn người, mãi lâu sau mới định thần
lại: Bạch Lâm không phải gọi tới xin lỗi tôi, nàng lại có việc muốn nhờ
tôi thôi! Chẳng trách nàng dịu dàng như vậy? Cơn tức dội lên trong lòng, tôi đang định châm chọc nàng mấy câu thì một ý nghĩ chợt lóe lên trong
đầu: Bạch Lộ vừa mới đi, còn có thể có đồ gì vẫn chưa mang theo chứ? Lẽ
nào B


XtGem Forum catalog