Duck hunt
Điệu Slow Trong Thang Máy

Điệu Slow Trong Thang Máy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325303

Bình chọn: 7.00/10/530 lượt.

thở của em trở nên gấp gáp hơn, thậm chí tôi còn có thể nghe thấy cả tiếng tim em đập thình thịch trong lồng ngực. Chỉ có khuôn mặt em là
vẫn lạnh nhạt như thế. Cứ vậy, hai mươi mấy giây ôm em, lòng tôi cũng
luẩn quẩn đúng hai mươi mấy giây. Tôi không biết mình nên làm thế nào?
Đẩy em ra? Hay cứ ôm em thế này mãi mãi không buông tay?

Đúng lúc tôi đang tiến thoái lưỡng nan, Bạch Lộ khẽ khàng vùng khỏi vòng tay
tôi. Thực ra với sức mạnh của tôi, nếu như tôi muốn em sẽ chẳng thể nào
vùng ra được. Nhưng khi Bạch Lộ gắng sức vùng thoát, cánh tay tôi cũng
liền tự động buông lỏng. Tôi nhớ đến Bạch Lâm. Nàng khiến tôi không thể
nào tiếp tục ôm Bạch Lộ.

Bạch Lộ vùng khỏi tôi xong, liền lùi lại mấy bước. Trong lúc ngẩn ngơ, tôi dường như nghe tiếng em thở dài, sau
đó tôi thấy em quay người đi, bỏ về khu chung cư. Cơn gió đêm càng thổi
càng mạnh, tóc em bay phấp phới trong không trung. Nhìn theo bóng lưng
cô độc ấy, trái tim tôi như bị ai đó xé mất một phần. Tôi không kìm nổi
chỉ muốn xông lên ôm chầm lấy em lần nữa. Nhưng mới bước được một bước
tôi đã dừng lại. Cứ cho là tôi ôm em lần nữa rồi có thể làm sao? Lại để
em vùng khỏi tôi lần nữa ư?

Vì thế tôi chỉ ngơ ngẩn đứng đấy,
nhìn bóng hình Bạch Lộ dần biến mất trước mắt mình. Mãi lâu sau, tôi mới nhận ra mặt mình lạnh buốt, lại tiếp một cảm giác lạnh buốt nữa. Rồi
tôi nghe từ xa loáng thoáng có tiếng người reo: “Tuyết rơi rồi… Tuyết
rơi rồi…”

Tự nhiên tôi chợt nhớ ra trong bài hát “Mãi cách một
dòng sông” của Hứa Nguy có đoạn” Mây đen sao giữ nổi… giọt mưa muốn rơi… khóe mắt sao giữ nổi… giọt nước mắt anh rơi...

Tôi khóc rồi ư? Tôi không dám đưa tay chạm lên mặt. Càng lúc tuyết rơi càng lớn, những hạt tuyết, rơi lao xao khắp nơi.

73.

Đến khi tôi về đến nhà thì hai chị em Bạch Lâm đều đã ngủ rồi. Cửa phòng
Bạch Lâm đóng kín mít, không biết ở bên trong hai người sẽ nói những gì. Tôi về phòng mình, cứ trằn trọc lăn qua lăn lại trên giường không tài
nào ngủ nổi. Bên ngoài tuyết vẫn đang rơi, lộp bộp đập lên cửa sổ, như
đang gõ vào trái tim tôi.

Hôm sau tỉnh dậy, phát hiện ra trên bậu cửa sổ phủ một lớp tuyết mỏng, nhìn ra ngoài, mặt đất đã chẳng còn
tuyết đọng. Không biết trận tuyết xuân này có ý nghĩa gì, là lễ tang cho mối tình đầu của tôi và Bạch Lộ chăng?

Mới sáng sớm, Bạch Lộ đã
quay về trường, lúc em đi tôi không tiễn, tôi không biết còn có thể nói
gì trước mặt em. Tôi đi làm nhưng chẳng thể để tâm vào công việc, Bạch
Lâm xin nghỉ một ngày phép, không nhìn thấy nàng, tôi lại càng không yên lòng.

Mãi mới đến giờ tan làm, tôi chạy như bay về nhà. Đợi đến
khi vào nhà nhìn thấy Bạch Lâm rồi mới coi như vững lòng hơn phần nào.
Bạch Lâm rất bình tĩnh, hệt như mọi khi. Lúc ăn cơm tôi muốn nói gì đó
với nàng, nhưng không tìm ra lời.

Lặng lẽ ăn xong cơm, tôi quay
về phòng mình, đầu tiên là bật máy tính lên, nhưng chỉ mới vào mạng
chừng hai ba phút đã không ngồi thêm được nữa. Tôi thả người xuống
giường, nhưng còn sớm thế này, lòng lại rối bời sao mà ngủ được? Thế là
lại bò dậy, lấy đàn ra. Chơi đàn lại nhớ đến Bạch Lộ, nhớ lúc dạy em
đánh bài “Những đóa hoa ấy” hồi tết. Rồi chẳng hiểu từ lúc nào tôi đã
bắt đầu đánh bài đó. Lòng đang hòa vào điệu nhạc mỗi lúc một u sầu, đột
nhiên bên tai tôi vang lên một tiếng nhạc khác. Là bài ‘Nàng trong giấc
mơ” của Phác Thụ. Tôi bất giác sững người, tay đang chơi đàn khựng lại.
Phải một lúc sau mới xác đinh được đó chính là tiếng chuông điện thoại
của mình. Sặc! Chẳng lẽ Bạch Lâm gọi điện cho tôi? Nhưng rõ ràng nàng
đang ở nhà mà!

Tôi chợt nhớ tới buổi tối trước lễ Tình nhân, khi
đó vì muốn hẹn Bạch Lâm ra ngoài tôi cũng gọi điện cho nàng dù đang ở
nhà. Hay là... tôi không khỏi thầm nghĩ: hay là Bạch Lâm cũng muốn hẹn
tôi ra ngoài ăn tối? Hoặc nàng muốn thổ lộ với tôi? Sặc! Lẽ nào tối qua
Bạch Lộ đã khen ngợi tôi trước mặt Bạch Lâm, thuyết phục nàng chấp nhận
tôi?

Trong lòng lo lắng nghĩ ngợi, tôi với tay cầm lấy chiếc điện thoại trên đầu giường, nhìn màn hình, quả nhiên là Bạch Lâm, vội vàng
nghe.

“A lô!” Tôi và Bạch Lâm gần như lên tiếng cùng một lúc, sau đó lại cùng lúc lặng đi. Chừng hơn mười giây sau, Bạch Lâm ở đầu dây
bên kia mới lên tiếng: “Tiểu Triệu! Có chuyện này tôi muốn bàn với cậu,
có được không?”

“Chuyện gì?” Tôi hỏi, lòng thầm nghĩ: không phải
đúng như tôi đoán chứ? Nghe giọng nàng, đến tám phần mười là muốn hẹn
tôi ăn cơm… Tôi đang hỉ hả trong lòng, lại nghe Bạch Lâm nói: “Là thế
này, tôi có người họ hàng sắp tới sẽ đến đây, vì vậy…”

Lời Bạch
Lâm vừa truyền đến tai, tôi liền có một dự cảm không lành. Quả nhiên,
nàng nói tiếp: “Vì vậy, tôi nghĩ không biết cậu có thể tự ra ngoài tìm
nhà được không... Tiền tôi vay cậu ngày mai tôi sẽ trả lại… Ừm, cũng
không phải gấp quá đâu, ngưòi họ hàng kia của tôi một tuần nữa mới tới,
cậu có thể tìm xong nhà rồi hẵng chuyển…”

Sặc! Dù đã có chút dự
cảm lờ mờ nhưng tôi không ngờ Bạch Lâm lại có thể nói ra những lời này.
Đây rõ ràng là m