Insane
Điệu Slow Trong Thang Máy

Điệu Slow Trong Thang Máy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325361

Bình chọn: 9.5.00/10/536 lượt.

y, bông bách hợp
trong tay Bạch Lâm nhẹ nhàng buông rơi xuống đất. Tôi nhìn bông hoa,
chợt nhớ tới một câu nổi tiếng: Thế giới của tôi là đóa bách hợp, không
ngừng rụng rơi, đến cuối cùng cũng chẳng còn chi nữa.

71.

Đến tận khi Bạch Lâm đã vào hẳn phòng ngủ, Bạch Lộ mới buông tôi ra. “Anh
Lư lừa,” em khẽ khàng nói. “có thể đi dạo cùng em được không?”

Tôi đang bận nghĩ xem vì sao Bạch Lâm không nói không rằng đã đi luôn về
phòng, nghe Bạch Lộ lên tiếng liền bất giác sững người, cúi xuống nhìn
em. Bạch Lộ cũng đang nhìn tôi, vẻ mặt rất khó đoán. Tôi chợt nhận ra có lẽ mình cũng không hiểu gì về Bạch Lộ, hệt như tôi không hiểu gì về
Bạch Lâm. Trái tim phụ nữ lúc nào cũng dao động bất ổn vậy đấy! (Trước
đây tôi cứ ngỡ Bạch Lộ chỉ là một vai diễn nhỏ bé, tôi tuyệt đối có thể
hiểu mọi suy nghĩ của em, nhưng giờ đây tôi lại hoàn toàn chẳng thể nhìn thấu trái tim em.Vì sao em đột nhiên ôm tôi? Vì sao em không chào hỏi
gì chị mình? Sặc! Những chuyện tôi không hiểu nổi quả thực quá nhiều…)

Tôi còn đang ngây người, Bạch Lộ đã kéo tay tôi, nói: “Ra ngoài đi dạo đi!” Tôi bị em kéo ra khỏi nhà, đang lưỡng lự không biết có nên ngoái lại
nhìn vào nhà lần nữa không thì em đã dùng tay kia đóng luôn cửa lại.

Ngoài trời vẫn rất lạnh, gió bắc gào rít thổi táp vào buốt mặt. Đường phố
vắng vẻ hiếm bóng người, mà có đi chăng nữa thì cũng là mấy đôi tình
nhân đang bao bọc trong ngọn lửa ái tình, những người khác đều đã sợ
lạnh mà trốn cả rồi. Tay tôi bị Bạch Lộ nắm lấy, nhưng lòng lại chỉ nghĩ về Bạch Lâm. Bạch Lộ dường như đã quên hẳn chuyện xảy ra ban nãy, em
vừa đi vừa khe khẽ đung đưa tay, khiến tay tôi như đang chơi dung dăng
dung dẻ, lòng tôi cũng chao đảo không yên: Tôi đã quyết định sẽ nói rõ
mọi chuyện vói Bạch Lộ rồi, nhưng nên nói thế nào đây?

Đang lưỡng lự, tôi chợt nghe Bạch Lộ lên tiếng: “Anh Lư lừa, anh có biết sao em lại về đây không?”

“Vì sao?” Tôi lơ đễnh hỏi.

“Hì hì,” Bạch Lộ cười nói: “Vì em muốn cho anh một bất ngờ thú vị...”

Tôi nghe rồi không nói gì, chỉ thầm nghĩ: Đúng là em đã cho anh một bất ngờ thú vị, một bất ngờ cực kỳ thú vị!

Đang dở chuyện, chứng tôi đã đến khu chợ đêm sau nhà Bạch Lâm. Chợ vẫn rất
đông vui, lễ Tình nhân là ngày lễ của tiểu thương nên những ngưòi bán
hàng đều kiên trì bám quán.

Vừa vào chợ, Bạch Lộ liền nói: “Anh
Lư lừa! Em lại muốn ăn hạt dẻ xào đường rồi!” Tôi ngẩn người, nhớ ngày
hôm sinh nhật Bạch Lâm, cùng chuyện tôi đã hoàn thành ba ý nguyện của
Bạch Lộ. Tôi chợt dao động, những kỷ niệm cùng Bạch Lộ bỗng chốc ùa về.

Ông lão bán hạt dẻ vẫn ở chỗ cũ, hương hạt dẻ vẫn thơm nức, chỉ có điều đắt hơn lần trước nhiều, vì đã qua mùa hạt dẻ. Bạch Lộ vẫn mua bốn lạng
rưỡi, vẫn dùng phễu giấy đựng, vẫn vừa đi vừa nhấm nháp. Tất cả đều
giống hệt đêm hôm đó. Bạch Lộ cười nói ríu rít, không biết có phải em
đang đóng kịch hay không. Tôi im lặng đi bên em, vừa nhớ lại những
chuyện ngọt ngào giữa hai chúng tôi, vừa đắn đo cân nhắc nên làm tổn
thương em thế nào.

Ra khỏi chợ đêm một đoạn xa, thế giới lại trở
nên tĩnh lặng. “Anh có ăn không?” Giống lần trước Bạch Lộ đưa một hạt ra trước mặt tôi, tôi lắc đầu. Em nhoẻn cười, thu tay về. (Dường như chỉ
có chi tiết này là khác với lần trước...)

Ăn xong hạt dẻ, Bạch Lộ tiếp tục cùng tôi đi về phía trước, không bao lâu sau, tiệm gốm lần
trước đã lại xuất hiện truớc mắt chúng tôi. Bạch Lộ đứng trước tiệm gốm
chần chừ một lúc, cuối cùng cũng kéo tay tôi bước vào.

Vào rồi
mới nhận ra bên trong tiệm đã không còn như lần chúng tôi đến nữa, hai
tay guitar cũng không còn, thay bằng một gã ngốc thổi kèn saxophone.
Bạch Lộ có vẻ hơi thất vọng, chỉ ở lại trong tiệm một lát rồi lại kéo
tôi đi ra.

Kể từ lúc ra khỏi tiệm gốm, Bạch Lộ không nói năng gì
nữa. Tôi cũng cứ im lặng như thế. Hai chúng tôi quay về trong tĩnh lặng, thời tiết vẫn đáng ghét như cũ, sầm sì phát chán. Đã sắp tới khu nhà
Bạch Lâm, tôi đang chuẩn bị nói chuyện tôi và Bạch Lâm với Bạch Lộ. Đúng lúc ấy, Bạch Lộ đột nhiên dừng lại, sau đó tôi nghe tiếng em nói: ”Anh
Lư lừa, chúng ta chia tay đi!”

72.

Phản ứng đầu tiên của
tôi khi nghe Bạch Lộ nói câu này là không dám tin. Sao Bạch Lộ có thể
chủ động chia tay với tôi cơ chứ? Trời! Em yêu tôi tha thiết, da diết là thế, có thế nào đi chăng nữa tôi cũng không tưởng tượng nổi em lại chủ
động đòi chia tay tôi. Thậm chí tôi đã bắt đầu nghi ngờ tai mình có vấn
đề. “Sao cơ?” Tôi không khỏi thốt lên câu hỏi.

“Chúng ta chia tay thôi!” Bạch Lộ nhắc lại lần nữa.

Ánh mắt tôi tìm kiếm khuôn mặt em. Nhưng em không nhìn tôi mà đang hướng
mắt về phía cuối con đường xa hút. Một lúc lâu sau, em mới lại lên
tiếng: “Anh Lư lừa, có thể chuyện này quá đột ngột vói anh. Nhưng em đã
quyết định rồi, vì em không còn thích anh nữa.” Giọng em rất bình tĩnh,
rất vô tình, thật giống một người con gái đang đá chàng trai vốn dĩ cô
ta chẳng có chút tình cảm. “Vừa nãy trong lúc ăn hạt dẻ em đã nghĩ kỹ
rồi, em