
g thang máy lập tức vang lên tiếng nhạc. Trong không
gian tĩnh mịch, tiếng nhạc vang lên êm tai lạ thường. Lúc này trong
thang máy cũng đã có chút ánh sáng yếu ớt từ điện thoại, tôi len lén
nhìn Bạch Lâm. Nàng hơi cúi đầu, môi mím hờ, như đang xấu hổ, lại dường
như hơi do dự.
Tiếng guitar đệm dạo đầu đã hết, giọng tôi hát
vang lên từ điện thoại. Bạch Lâm thoáng sững người, ngẩng đầu nhìn tôi.
Dưới ánh sáng tỏa ra từ màn hình điện thoại, khuôn mặt nàng hiện lên vô
cùng thẹn thùng, tôi dường như không dám tin vào mắt mình. Mẹ ơi, đây là thật ư? Đây là thật ư? Vẻ mặt này của Bạch Lâm, rõ ràng nàng thích tôi
rồi! Nàng nhất định đang nhớ đến đêm hôm đó, tôi hát tặng nàng!
“Từ sau cái đêm tôi hát tặng chị, tôi vẫn luôn có một giấc mơ chính là được cùng chị khiêu vũ trong tiếng hát của chính mình.“ Tôi thu hết can đảm
nói, giọng ngượng ngùng hệt như chàng trai mới bắt đầu yêu: “Chị có thể
cùng tôi thực hiện giấc mơ ấy không?”
“Giai điệu này là nhịp Slow phải không?” Bạch Lâm không trả lời câu hỏi của tôi mà hơi nói lảng sang chuyện khác.
“Ừ.” Tôi đáp.
‘‘Tôi không giỏi nhảy điệu này.”
“Không sao, tôi dẫn chị!” (Sặc! Điệu Slow mà không biết? Chị nghĩ tôi là nhóc bán hoa kia chắc?)
Có điều, he he, tôi nói để tôi dẫn Bạch Lâm nhảy, nàng cũng không hề nói
không, ha ha, không phản đối chính là đồng ý rồi. Nghĩ đến đây, tôi vững dạ bước về phía Bạch Lâm một bước nhỏ. Chúng tôi đã ở rất gần, giờ tôi
lại tiến thêm một bước nữa, nên cả hai gần như đã mặt kề mặt, dường như
hơi thở của nàng còn có thể trực tiếp xộc thẳng vào khoang mũi tôi vậy.
Đầu óc tôi choáng váng, cảm giác này thật khó hình dung nổi. Tới giờ
phút này, tôi có thể khẳng định chắc chắn, người tôi thích không phải
Bạch Lộ chẳng phải Tưởng Nam, mà là Bạch Lâm! Bởi khi đối diện với Bạch
Lộ và Tưởng Nam, tôi chưa hề có cảm giác như thế này. Căng thẳng, ngượng ngùng, sợ hãi, phấn khích, hạnh phúc, hồi hộp, tất cả những cảm giác
này trước nay tôi chưa từng có!
Bạch Lâm không lùi lại, đúng là
ông trời có mắt rồi! Xem ra Bạch Lâm đã thực sự bị tôi làm cảm động. Tôi hít sâu lần nữa, rồi nhẹ nhàng chia tay ra (không, là nâng tay lên, giờ đã chẳng còn không gian nào mà chìa tay nữa rồi), nói: May I…
69.
Đến tận
giây phút Bạch Lâm đặt tay nàng vào tay tôi, tôi vẫn không sao dám tin!
Nhưng bàn tay nhỏ bé của nàng thực sự đang nằm trong tay tôi rồi, xem ra thang máy quả là nơi đất lành của tôi. Tôi dùng tay còn lại bật lại bài hát trong điện thoại, rồi đút nó vào túi áo khoác, ghếch loa ra ngoài.
Trong thang máy vô cùng yên tĩnh, tiếng nhạc từ điện thoại rất vang. Tôi lại cắn chặt răng hàm dưới để bình tĩnh, cuối cùng nhẹ nhàng đặt tay
trái lên nơi eo thon nhỏ của Bạch Lâm.
Bạch Lâm cũng đặt tay bên
kia của mình lên vai tôi, tất cả đều hệt như trong mơ. Mới đầu tôi quả
thực còn sợ Bạch Lâm không biết khiêu vũ, mồm miệng ngờ nghệch hô một
hai ba cho nàng, về sau tôi mới biết mình bị lừa. Về nhịp bước, có khi
nàng còn thuần thục hơn cả tôi, dù là tiến, lùi, hay xoay, dường như đều đạt đến độ chuyên nghiệp. Nếu không phải không gian trong thang máy quá nhỏ, lại quá tối, tôi thật muốn cùng nàng xoay vài vòng.
Bàn tay nàng đặt trên vai tôi vẫn còn nắm bông hoa bách hợp, bông hoa kề sát
tôi, hương hoa vấn vít lòng tôi, và cả mùi hương trên mình nàng, cùng
tiếng nhạc đẫm không gian, tôi ngây dại rồi. Thang máy rất hẹp, chúng
tôi chỉ có thể nhảy những bước nhỏ, lúc xoay người chốc chốc đụng ngay
phải vách thang, nhưng những thứ đó chẳng hề ảnh hưởng đến tâm trạng
tôi. Đến tận khi tiếng nhạc dứt, tôi và Bạch Lâm dừng lại, trái tim tôi
vẫn đập binh binh trong lồng ngực.
Điệu nhảy kết thúc, chúng tôi
vẫn không tách nhau ra, dường như Bạch Lâm cũng đang đắm chìm trong say
sưa ngây ngất. Tôi ôm nàng, cảm giác thật an lành. Có lẽ đây chính là
tình yêu hay được nói đến! Tôi thầm nghĩ. Hơn một phút nữa trôi qua,
Bạch Lâm vẫn không có ý muốn rời xa tôi. Tôi bất giác đắc ý, xem ra Bạch Lâm đã thực sự bị tôi tóm gọn rồi. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi:
Nếu như nhân cơ hội này thơm nàng một cái, không biết nàng sẽ phản ứng
thế nào? (Trời... xem ra dòng máu háo sắc vẫn luôn chảy trong huyết quản tôi mà...)
Ý nghĩ này quá hấp dẫn, hơn nữa Bạch Lâm lúc này hoàn toàn không giống trước đây. Trong vòng tay tôi, nàng dường như vẫn đang chìm đắm trong điệu nhảy vừa rồi. Thái độ của Bạch Lâm đã khích lệ con
tim tôi, trong bóng tối, tôi kiếm tìm đôi môi nàng. Bước này nhất định
phải làm thật nhanh, thật chuẩn, thật mãnh liệt, nhất định phải khiến
Bạch Lâm bất ngờ không kịp phòng bị, để lộ ra suy nghĩ thực trong nàng.
He... Tìm được rồi, tiếp cận rồi, chỉ chút chút nữa thôi, chỉ chút chút nữa
thôi, chút chút chút nữa thôi, tôi đang chuẩn bị xuất chiêu bọ ngựa bắt
ve bất ngờ hôn tới thì đột nhiên bên tai vang lên một tràng tiếng động,
ngay sau đó thang máy bật sáng. Tôi mới đầu kinh ngạc, sau đó là chói
mắt nên nên không thể tiếp tục hành động được nữa. Rồi sau đó tôi