The Soda Pop
Điệu Slow Trong Thang Máy

Điệu Slow Trong Thang Máy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325431

Bình chọn: 9.00/10/543 lượt.

nghe
tiếng Bạch Lâm hét lên thất thanh, cảm thấy mình bị nàng đẩy ra. Nàng
dùng sức rất mạnh, làm tôi lùi lại một buóc, lưng dính vào vách thang
máy. Lúc này mắt tôi đã quen với ánh sáng, tôi nhìn Bạch Lâm. Dường như
nàng cũng đã lùi về sau mấy bước, dựa vào vách thang đối diện tôi. Mặt
nàng đỏ lựng như nhuộm, lòng tôi nguội lạnh, cảm giác thỏa mãn mờ ám
trong bóng tối khi nãy đã hoàn toàn tiêu tan.

Thang máy lại bắt
đầu đi lên, chẳng bao lâu sau đã đến tầng nhà Bạch Lâm. Cửa thang máy
vừa mở, Bạch Lâm đã lập tức xông ra ngoài. Tôi thầm rủa trong lòng:
Thang máy ơi là thang máy, ông lại bị mày chơi cho một vố rồi...

Tôi theo sau Bạch Lâm ra khỏi thang máy, nhìn nàng đi phía trước mà lòng ảo não vô cùng: đứng là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng sau... Vốn dĩ tôi chỉ còn cách môi Bạch Lâm có nửa centimet nữa, chỉ cần hôn lên đôi môi ấy,
dù cho Bạch Lâm không thể vì thế mà toàn tâm yêu tôi ngay, nhưng ít nhất tôi cũng được sướng trước cái đã. Đáng tiếc miếng ăn đến miệng còn rơi! Hừ, mà Bạch Lâm cũng thật là, có điện thì có điện chứ, sợ đến thê thảm
thế làm gì! Lẽ nào nàng sợ có máy quay? Hay là ban nãy chúng tôi quá gần gũi nên nàng xấu hổ? Tôi mê mải nghĩ ngợi, qua những chuyện xảy ra
trong thang máy, tôi tin chắc Bạch Lâm có cảm giác đối với tôi. Nhưng vì sao nàng lại đẩy tôi ra? Tôi lờ mờ cảm thấy Bạch Lâm có nỗi lòng gì đó, nàng dường như cố ý không muốn có bất kỳ tiến triển nào với tôi.

Bà nó chứ, cái thang máy chết giẫm kia! Mày đã giúp thì giúp cho chót đi! Cứ dập dập dềnh dềnh làm ông mày khó chịu!

Vừa đi vừa nghĩ, đã đến ngay cửa nhà Bạch Lâm. Tôi ngẩng đầu lên nhìn, Bạch Lâm vẫn đứng trước cửa không mở khóa. Tôi bất giác sững người, nghe
Bạch Lâm nói nhỏ: “Tiểu Triệu, tôi quên mang chìa khóa rồi.” Tôi gật
đầu, rút chìa khóa ra mở cửa. Vừa xoay chìa cửa đã bật mở, lại không
khóa ngoài. Tôi thoáng có dự cảm chẳng lành, nhưng vẫn đưa tay đẩy cửa
ra.

Phòng khách sáng trưng, có ánh đèn hắt ra. Lòng tôi nặng
trĩu, cảm giác bất an mỗi lúc một lớn, cánh tay đẩy cửa cũng mất đi sức
lực, nhưng cửa vẫn mở ra nhờ tác dụng của lực quán tính. Tôi đưa mắt
nhìn vào trong nhà.

Cùng lúc tôi nhìn vào trong nhà, bên trong
cũng có người đang nhìn ra ngoài. Ánh mắt chúng tôi vừa chạm nhau, tôi
đã thấy như trời rung đất chuyển. Chẳng phải là Bạch Lộ sao? Sao em lại
về đây? Giờ em xuất hiện chẳng phải rõ ràng là muốn cái mạng này của tôi sao?

Người trong nhà chính là Bạch Lộ, nhìn có vẻ em vừa đứng
dậy khỏi ghế sofa, chắc vì nghe tiếng tôi mở khóa cửa. Tôi thật không
ngờ cô bé Bạch Lộ này lại có thể đột nhiên quay về, đâm mình một đòn bất ngờ thế này, sặc, có trách cũng chỉ trách tôi quá lơ là. Bạch Lộ hôm
nay đến một cuộc điện thoại gọi, một tin nhắn cũng không gửi cho tôi, rõ ràng là có vấn đề, thế mà tôi lại chẳng hề nhận ra. (Mấu chốt là vì
Tưởng Nam đã phân tán sức chú ý của tôi, tôi chỉ phòng bị chị mà quên
mất rằng đằng sau chị vẫn còn một kẻ địch lớn hơn đáng sợ hơn nhiều...)

Giờ thì hay rồi, lần này Bạch Lộ quay về là tôi chết chắc, chỉ tiếc vừa rồi tôi mới tìm được chút cảm giác cùng Bạch Lâm, giờ bỗng chốc phiền to,
chỉ cần xử lý hơi không cẩn thận là chết không có chỗ chôn ngay. Tim tôi đập loạn lên binh binh, đầu óc lại chuyển động nhanh như bay: cũng may
tôi và Bạch Lâm về khá sớm, cũng không đến nỗi khiến Bạch Lộ nghi ngờ
hai chúng tôi có tư tình...

Nghĩ đến đây, tôi làm ra vẻ bình
tĩnh, bước vào nhà, đồng thời lên tiếng: “Bạch Lộ? Sao em lại về rồi?”
Lúc này Bạch Lâm đi sau tôi cũng đã bước vào. Bạch Lộ nhìn thấy tôi ánh
mắt còn chan chứa tình cảm, đến khi thấy Bạch Lâm phía sau, sắc mặt em
liền chuyển sang vẻ kinh ngạc.

“Chị...” Em gọi Bạch Lâm, tiếng gọi nghe rất kỳ cục, như thể em vô cùng ngỡ ngàng trước việc Bạch Lâm về nhà cùng tôi.

Tôi bất giác liếc mắt qua phía Bạch Lâm, khuôn mặt đỏ lựng của nàng vẫn
chưa phai màu, giờ nghe Bạch Lộ gọi chị, lập tức càng lựng thêm. Lòng
tôi thầm kêu thảm, nàng thế này chẳng phải chưa đánh đã khai tôi và nàng đi hẹn hò sao? (Với biểu hiện này của Bạch Lâm, Bạch Lộ không nghi ngờ
mới lạ, đổi lại ngày thường, Bạch Lâm chắc chắn sẽ mắng Bạch Lộ không
nghe lời...)

Tuy nhiên, vẻ mặt Bạch Lộ càng thêm nghi hoặc, em
nhìn tôi rồi lại nhìn Bạch Lâm, cuối cùng ánh mắt em dừng lại nơi bông
bách hợp trên tay Bạch Lâm. Tôi căng thẳng đến quặn cả ruột, cả hoa cũng có rồi, có không muốn thừa nhận cũng không được nữa. Trời... thực ra
hoa đấy đâu phải tôi tặng, là của cô bé bán hoa cho... Sặc! Nói ra như
thế liệu thì liệu ai tin?

Lòng rối như tơ vò, tói nuốt nước bọt,
đang định nói vài câu gì đó cho không khí bớt căng thẳng thì Bạch Lộ
đứng trước mặt đã đột nhiên gọi: “Anh Lư lừa!” Tôi sững người, ngay sau
đó Bạch Lộ bỗng lao thẳng vào lòng tôi, tôi tránh không kịp, bị em ôm
chầm lấy.

Trong khoảnh khắc bị Bạch Lộ ôm chầm tôi có một cảm
giác, cảm giác như mình đột nhiên bị rơi xuống một cái hố sâu không đáy. Giờ có nói gì cũng vô dụng, hành động nằm ngoài dự liệu nà