XtGem Forum catalog
Điệu Slow Trong Thang Máy

Điệu Slow Trong Thang Máy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325540

Bình chọn: 9.5.00/10/554 lượt.

nh những cơn xúc động muốn ôm
hôn nàng, rồi lại hết lần này đến lần khác bị tôi cưỡng ép kiềm chế lại.

Nói ra cũng thật kỳ la, lần trước chúng tôi cũng bị nhốt trong thang máy,
nàng cấp thiết bắt tôi ấn chuông, bắt tôi đem điện thoại ra chiếu sáng,
vậy mà lần này tuy nàng cũng rất sợ bóng tối, nhưng lại không hề kịch
liệt như lần trước mà chỉ lặng lẽ kề sát vào tôi. Có lẽ trải qua nửa năm trời, tình cảm nàng dành cho tôi đã không giống như ban đầu nữa. Có lẽ
trước kia nàng rất dè chừng cảnh giác với tôi...

Một lần nữa, tôi nhớ lại lần đầu hai chúng tôi gặp nhau: Tôi đã bị ánh mắt nàng xuyên
thấu thế nào, thang máy gặp sự cố thế nào, chúng tôi chuyện trò như thế
nào, tôi dọa nàng như thế nào, nàng ngủ quên bên tôi thế nào, cả sau khi có điện chúng tôi ngẩn nhìn nhau thế nào... từng cảnh tượng chạy qua
đầu tôi như một cuốn phim,mỗi tình tiết đều rõ ràng là vậy, chân thực là vậy, như thể tất cả chỉ mới xảy ra ngày hôm qua. Còn chuyện Bạch Lâm
vừa nãy ngâm nga nhạc phim De Jang Geum bên tai tôi dường như xa xôi kỳ
lạ, như thể đã bị tôi đày tới tận thời cổ xưa.

Thực ra tình cảm
của tôi đối với Bạch Lâm cũng đã không giống thuở ban đầu nữa. Mới đầu
tôi chỉ có những suy nghĩ linh tinh tầm bậy về nàng, nhưng giờ tình yêu
đã chiếm thế áp đảo (Xem ra mọi tình yêu đều bắt đầu từ ý nghĩ phóng
đãng cả)

Tôi đứng hồi tưởng về quá khứ, Bạch Lâm bên cạnh cũng
không ho he tiếng gì. Thời gian chậm chạp trôi đi trong tĩnh lặng, đột
nhiên tôi nghĩ: Bạch Lâm im lìm như thế, lẽ nào nàng cũng đang nhớ lại
lần gặp đầu tiên của chúng tôi? Nghĩ tới đây, tôi không thể khống chế
nổi tình cảm trong lòng nữa, buột miệng nói: “Bạch Lâm, hôm nay là lễ
Tình nhân, chị biết chứ?”

Câu hỏi vừa thốt ra miệng tôi đã bắt đầu hồi hộp căng thẳng: Bạch Lâm sẽ trả lời thế nào?

Bạch Lâm không trả lời mà chọn cách giữ im lặng. Tôi đã có kinh nghiệm với
vô số lần Bạch Lâm im lặng, có lẽ “im lặng là vàng” chính là tín điều
của đời nàng chăng! Nhưng lần này sự im lặng của nàng lại có ý nghĩa gì
đây? Là mặc nhận chăng? Nhất định rồi! Nhất định nàng đang dùng cách này để nói với tôi rằng nàng biết hôm nay là lễ Tình nhân! Nhất định nàng
đang dùng cách này để ngầm ra hiệu cho tôi: thực ra tấm lòng cậu tôi
hiểu rõ cả...

Thái độ của Bạch Lâm đã khích lệ tôi, khiến tôi cảm thấy hưng phấn chưa từng có. Xem ra chỉ trong hoàn cảnh cách biệt với
thế giới bên ngoài này, trái tim Bạch Lâm mới không chịu trói buộc của
cõi bụi trần, hoặc cũng chỉ trong hoàn cảnh này, Bạch Lâm mới không che
giấu tình cảm trong lòng nàng.

Tôi cố bình tĩnh lại, nói tiếp:
“Thực ra hôm nay tôi còn chuẩn bị rất nhiều tiết mục nữa, cho buổi hẹn
đầu tiên của tôi và chị.” Tôi chậm rãi nói, cũng không hiểu vì sao mình
bỗng nhiên trở nên dũng cảm thế này, có lẽ sự im lặng của Bạch Lâm đã
tiếp cho tôi dũng khí, có thể hoàn cảnh này giúp tôi quên đi cái thế
giới chết giẫm bên ngoài. “Lúc chị nói muốn đi về tôi thực sự rất buồn.
Tôi nghĩ lễ tình nhân của chúng ta không nên kết thúc như vậy, tôi vẫn
còn rất nhiều lời muốn nói với chị.”

Bạch Lâm im lặng nghe, trong bóng tối tôi không thể nhìn thấy vẻ mặt nàng. Như thế cũng tốt, cứ để
chúng tôi bày tỏ hết mọi chuyện trong tình cảnh chẳng ai thấy ai thế này đi!

“Bạch Lâm, chị biết không? Vừa rồi khi thang máy dừng lại
tôi đã có cảm giác, tôi nghĩ đây chắc chắn là cơ hôi ông trời ban cho
chúng ta. Chắn chắn ông ấy cũng không muốn lễ Tình nhân này của chúng ta kết thúc như thế này. Ha ha, chị còn nhớ buổi đêm hôm nhà có chuột
không? Đêm đó tôi đã đánh một bài hát, đó là bài ‘Nàng trong giấc mơ’
của Phác Thụ. Bài hát đó tôi hát vì chị! Lúc hát bài đó, tôi đã nghĩ,
nếu như tôi có thể ôm chị, cùng chị khiêu vũ trong tiếng nhạc ấy, hẳn sẽ hạnh phúc biết bao!” Nói đến đây tôi dừng lại, trong không gian tĩnh
mịch dường như tôi có thể nghe được cả tiếng thở và tiếng tim đập của
Bạch Lâm, tôi nhớ lại dáng vẻ nàng đứng trước cửa nhìn tôi hát đêm đó,
khi đó trăm phần trăm là nàng đã cảm động vì tôi. Lòng tôi lại dậy lên
dũng khí, tôi nghiến răng, bước về trước một bước, quay người lại đối
diện với Bạch Lâm, sau đó nhẹ nhàng nói: “Em, có thể nhảy cùng tôi một
điệu không?”

Lại là một quãng thời gian đợi chờ dài đằng đẵng.
Bạch Lâm vẫn không hề lên tiếng trả lời. Tôi không kìm được lại hỏi:
“Chị có thể nhảy cùng tôi một điệu không?”

“Ở đây sao?” Cuối cùng Bạch Làm cùng đã lên tiếng. Trời ạ, tim tôi lại nhảy nhót điên cuồng
chẳng ra thể thống gì cả, Bach Lâm đã lên tiếng, trời, giọng nàng, là
đồng ý! Giờ tôi lại hơi có cảm giác không sao chống đỡ nổi. Bạch Lâm
nhất định là thích tôi rồi, nhất định là vậy!

“Ừm, ở ngay đây!” Mãi lúc sau, tôi mới thốt nổi ra lời. Dù có cố gắng bình tĩnh thế nào, giọng tôi vẫn run run.

“Thế... không có nhạc thì nhảy thế nào?” Bach Lâm lí nhí hỏi.

“Có, có.” Tôi nói, lòng thầm nghĩ: tôi đã chuẩn bị cho giây phút này từ lâu
rồi. Tôi rút điện thoại trong áo ra, mở máy, tìm bài “Nàng trong giấc
mơ”, ấn phát, tron