
m chuyện ấy với tôi rồi… (Trời, mày nghĩ tầm bậy cái gì thế!)
Tóm lại, nàng đã nhận lời tôi.
Ngày mai là lễ Tình nhân, tôi sẽ tranh thủ một lần tóm gọn nàng luôn.
67.
Người phương Tây gọi lễ Tình nhân là Valentine’s Day, nghe nói ngày lễ này
được đặt ra để kỷ niệm một tu sĩ tên là Valentine. Cũng có người nói
trước kia ở nước Anh, tất cả các loài chim đều làm chuyện ấy vào ngày 14 tháng Hai, vì vậy người ta bắt chước loài chim làm chuyện quan hệ nam
nữ vào ngày này.
Chắc là do địa điểm khác nhau, tôi ở Trung Quốc
chưa từng thấy cảnh chim chóc làm chuyện ấy vào ngày lễ Tinh nhân bao
giờ. Tuy chim Trung Quốc không làm chuyện ấy vào ngày 14 tháng Hai,
nhưng nam nữ Trung Quốc hiện nay cũng bắt đầu lãng mạn vào ngày đó rồi.
Kể từ giờ phút Bạch Lâm nhận lời hẹn, trong lòng tôi luôn suy tính mình
nên hành động ra sao trong lễ Tình nhân, phải thế nào mới chiếm được
trái tim Bạch Lâm. Hoa tươi, chocolate, bữa tối dưới ánh nến, âm nhạc,
tôi đã vẽ nên một kế hoạch hoàn mỹ vô cùng cho cuộc hẹn đầu tiên của
mình và Bạch Lâm. Nhưng không hiểu vì sao, tôi cứ dai dẳng một cảm giác
không ổn, cảm giác ấy cứ bám rịt lấy tôi. Cho đến buổi sáng đi làm gặp
Tưởng Nam, tôi mới biết mình đang sợ điều gì.
Tôi sợ Tưởng Nam sẽ bất ngờ đâm ngang một nhát... Tôi sợ Tưởng Nam sẽ hẹn tôi ra ngoài buổi tối ...
Nhung đến tận khi gần hết giờ làm, Tưởng Nam vẫn không gọi điện cho tôi,
không gửi tin nhắn, cũng không gọi tôi vào phòng làm việc. Tôi hất được
tảng đá lớn đang đè nặng trong lòng nhưng đồng thời cũng cảm thấy vô
cùng hụt hẫng. Tôi nghĩ chắc vì chuyện tối hôm tết Nguyên tiêu mới dẫn
đến việc Tưởng Nam lạnh nhạt với tôi thế này!
Trước khi tan làm,
Bạch Lâm nhắn cho tôi một tin, nói nàng sẽ về trước sau đó gặp tôi ở
cổng công viên. Tôi đọc đoạn tin nhắn vừa buồn cười lại vừa thấy ngọt
ngào. Buồn cười ở chỗ Bạch Lâm quả thực quá thận trọng, sợ người khác
thấy nàng đi cùng tôi. Ngọt ngào ở chỗ, nàng thận trọng như vậy, rõ ràng đã biết hôm nay là lễ Tình nhân.
Đợi Bạch Lâm về rồi, tôi lởn
vởn một hồi mới rời công ty. Ngoài trời rất âm u, cơn gió bắc sắc lẹm
như dao thổi đến tím ngắt da. Nhiệt độ hôm nay chắc trên dưới 0 độ.
Nhưng lòng tôi vẫn nóng hôi hổi, hoàn toàn không chịu bất kỳ ảnh hưởng
nào từ thời tiết. Lúc đến điểm hẹn đã hơn sáu giờ, bóng tối đã buông
xuống, tôi vừa đi về phía cổng công viên vừa nhìn quanh tìm Bạch Làm.
Nhớ lần trước Bạch Lâm nhờ tôi chuyển đồ cho Bạch Lộ, hai chúng tôi cũng
gặp nhau ở đây, thoắt cái đã nửa năm trôi qua, giữa tôi và Bạch Lâm vẫn
chưa hề có chút tiến triển thực chất nào (Thật là hổ thẹn với anh em bạn bè! Hôm nay tôi nhất định sẽ cố gắng, dù không làm gì được thì ít nhất
cũng phải thơm nàng một cái...)
Đang ngơ ngác tìm Bạch Lâm, chợt
nghe sau lưng có tiếng gọi: “Tiểu Triệu!” Giọng nói này quá quen thuộc
rồi, không phải Bạch Lâm thì còn ai vào đây nữa? Tôi lập tức quay người, quả nhiên Bạch Lâm đang đứng sau lưng tôi vô cùng kiều diễm, nàng nhìn
tôi, mặt ửng hồng.
Một tiếng nổ rền vang trong đầu tôi, tôi cảm
thấy Bạch Lâm chắc chắn đã bắt đầu thích tôi rồi. Đó là một dạng trực
giác thuần túy, một dạng trực giác không thể nói rõ nổi. Chắc bao lâu
nay, tình cảm giữa tôi và Bạch Lâm đã được tích lũy từng chút một đến
giờ sự thay đổi về lượng cũng đã dẫn đến biến đổi về chất rồi.
Bạch Lâm vẫn mặc quần áo đi làm, trang điểm rất bình thường. Nhưng trong
lòng tôi nàng mãi mãi hoàn mỹ, dù cho có mặc gì chăng nữa. về phía tôi,
sáng sớm nay tôi đã chuẩn bị bộ cánh thời trang nhất của mình, chỉ có
điều hơi đáng khinh, bộ cánh này do Tưởng Nam mua cho tôi ở Thượng Hải
lần trước...
Nghe Bạch Lâm gọi khi ấy tôi thực sự muốn điềm tĩnh
nói với nàng câu “Chị đến rồi à?” hoặc cũng gọi tên nàng “Bạch Lâm” một
cách tự nhiên, nhưng tôi không làm nổi. Thật vậy, trong giây phút đó,
ngoài trái tim đang đập thình thịch, tôi không làm nổi bất cứ điều gì
khác.
Đến tận khi cùng nàng đi bộ trên vỉa hè, trái tim tôi vẫn
không thể hồi phục về trạng thái bình thường. Màn đêm buông xuống xung
quanh, bọc chúng tôi bên trong. Ánh đèn bốn bề điểm xuyết vẻ mờ ám vào
sắc đêm. Trên đường người qua lại rất đông, nam thì comple giày da bóng
lộn, nữ thì trang điểm lung linh kiều diễm, dường như trong bầu không
khí được tưới đẫm hương vị ái tình dành riêng cho hôm nay, cái lạnh
chẳng thể nào khiến người ta chùn bước cho nổi.
“Tiểu Triệu!” Vừa đi, Bạch Lâm vừa nói: “Thực ra cậu không cần khách sáo thế này đâu…”
Trời! Nghe nàng nói vậy mà tôi suýt té nhào! Nàng còn giả vờ giả vịt gì nữa
chứ! Tôi hẹn nàng ra ngoài định làm gì chẳng lẽ nàng không rõ?
Đúng lúc ấy, có một giọng nói non nớt truyền lại: “Anh ơi, anh mua tặng cô
bông hoa đi!” Nhìn về phía phát ra tiếng nói, tôi thấy đó là một bé gái
chừng năm sáu tuổi, trên tay đang xách một làn hoa.
Tuy cô bé này trông rất dễ thương, nhưng tôi vẫn muốn đá cho một cú bay đi luôn. Hừ,
cái gi mà “anh mua tặng cô bông hoa