pacman, rainbows, and roller s
Điệu Slow Trong Thang Máy

Điệu Slow Trong Thang Máy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325695

Bình chọn: 8.00/10/569 lượt.

ũng cười híp mắt. Thế là cả phòng ngập tràn không khí vui vẻ
phấn khởi, chỉ có Chu Tĩnh nhìn có vẻ rất không vui. Tôi lấy làm lạ,
định trêu mấy câu nhưng lại sợ ảnh hưởng tới hình ảnh của mình trong
lòng Bạch Lâm nên đành thôi. Không ngờ mấy ngày sau đã có người phao tin cô nàng và chồng sắp cưới chia tay rồi. Nguyên nhân là vì lần hai người cùng về thăm quê ăn Tết. Quê người yêu Chu Tĩnh ở vùng nông thôn Tô
Bắc, là nơi chó ăn đá gà ăn sỏi, anh chàng kia tuy khá ổn, tốt nghiệp
trường danh tiếng ra, nhưng nhà còn rất đông em trai em gái, ai nấy đều
đang đi học, đều phải tốn tiền, gánh nặng quả thực quá lớn.

Về
quê người yêu lên, Chu Tĩnh liền thay lòng đổi dạ, chắc không muốn cùng
anh chàng kia gánh vác trách nhiệm nặng nề với gia đình dưới quê! Thế là hai người chia tay! Đến bây giờ tôi mới biết hóa ra thứ gọi là tình yêu kia lại dễ dàng quỵ ngã khi đối mặt với tiền bạc và hiện thực như vậy!
Dẫu có là Bạch Lâm hay Tưởng Nam, e rằng đều sẽ thay dạ đổi lòng trước
những thứ ấy. Trong ba người phụ nữ của tôi, chắc chỉ có một mình Bạch
Lộ là không màng tới hiện thực với chả money!

Tháng Hai là một
tháng rất kỳ lạ, ngắn nhất nhưng lại nhiều lễ nhất. Lịch âm có Tết ta,
Nguyên tiêu, lịch dương lại có lễ Tình nhân. Năm nay Tết sớm, nên Nguyên tiêu rơi vào ngày 12 tháng Hai, ngày 13 trường Bạch Lộ bắt đầu kỳ học,
ngày 14 là lễ Tình nhân.

Tết Nguyên tiêu, Bạch Lộ nhất quyết kéo
tôi đi xem giải câu đố đèn. Thực ra bây giờ trong thành phố rất hiếm nơi tổ chức giải đố đèn, may ra ở những chốn náo nhiệt như khu phố vui chơi vẫn có hội đèn, nên còn tìm được trò này. Chúng tôi rủ Bạch Lâm đi
cùng, nhưng nàng nói chỗ đó quá đông người, không muốn đi. Nàng còn định ngăn Bạch Lộ, nhưng em nào chịu.

Tôi và Bạch Lộ đến nơi thấy
đông nghịt người. Đèn lồng đều đã được thắp sáng, muôn hình muôn vẻ, đèn hoa sen, đèn hoa lan, đèn sư tử, đèn con thỏ, đèn lồng kiểu cũ, đèn
điện kiểu mới, vân vân, bày la liệt. Phóng mắt nhìn quanh, nhấp nháy
sáng tối, vừa thực lại vừa ảo. Bạch Lâm không đi cùng, nên Bạch Lộ chẳng còn kiêng nể gì, khoác tay tôi vô cùng thân mật.

Cùng Bạch Lộ
thong dong tản bộ giữa dòng người, tôi thấy mình như được quay về thời
cổ, hoặc lạc vào một bộ phim võ hiệp nào đó, bốn bề xung quanh là những
kiến trúc cổ điển, bên cạnh là một tuyệt thế giai nhân. Nếu có thêm cả
kiếm nữa thì càng tuyệt vời. (Còn tuyệt hơn cả Lý Á Bằng ấy chứ!)

Tản bộ ven bờ một lúc, ăn quà vặt, mua mấy thứ đồ linh tinh xong, Bạch Lộ
kéo tôi xuống đi thuyền, ngắm thủy đăng hội. Xuống nước một cái đã thấy
khác hẳn trên bờ, sắc đèn lung linh phản chiếu trên mặt nước, tiếng
người cười nói, tiếng khua mái chèo, cảnh sắc vô cùng hữu tình.

Xem xong hội thủy đăng, hai chúng tôi liền đi giải câu đố. Hồi còn học đại
học tôi cũng đã chơi đố đèn một thời gian, thế mà lúc này cùng Bạch Lộ
xem những câu đố ở đây, nào là Từ Phi cách, Quyển Liêm cách, nào là đố
từ đố thơ, đoán vật đoán lời, câu nào câu nấy nhìn mà hoa cả mắt. Bạch
Lộ cứ nghĩ tôi cái gì cũng tài, thúc ép tôi giải đố đổi phần thưởng cho
em. Nhung vì chúng tôi đến muộn quá, câu nào dễ đều đã bị người ta đoán
trúng ôm phần thưởng cả rồi, còn lại toàn mấy câu khó gặm.

Dạo
qua dạo lại với Bạch Lộ cả nửa buổi cũng chỉ đoán ra dăm ba câu. Đang
xem tiếp thì bất chợt nhìn thấy một câu đố rất buồn cười “Đứng mà tè,
như một người đàn ông”, Bạch Lộ đọc được cũng cười rũ, tôi nhìn kỹ lại,
thay từ đổi ngữ, tư duy một chút đã đoán ra là: Thử nước tiểu dương
tính!

Tôi bóc lấy tờ câu đố rồi cùng Bạch Lộ đi lĩnh thưởng.
Chẳng bao lâu sau thì nhìn thấy một cặp câu đối chữ hết sức thanh nhã
“Chuyện phiếm hàn huyên, Tần Hán Tấn Đường như ảo mộng, Tống Nguyên Minh Thanh tựa như khói lam; thời cuộc rối ren, đế vương tướng tá hóa xương
khô, công hầu quan hoạn thành tro bụi”. Tôi đứng nghĩ ngợi hồi lâu, Bạch Lộ cứ nhìn tôi chăm chăm chờ đáp án. Tôi tự nhủ trong câu đầu toàn nhắc tới triều đại, tổng cộng tám triều, câu sau lại toàn tước quan, tổng
cộng cũng là tám. Nghĩ đến đây tôi đột nhiên nhớ lại một câu đối điệp từ rất nổi tiếng: Vân triều triều triều triều triều triều triều triều tan, triều trường trường trường trường trường trường trường trường tiêu. Vừa vặn câu trên tám chữ triều, câu dưới tám chữ trường.

Giải xong
câu đó, tâm trạng tôi vô cùng phấn khích đang định bóc tờ giấy đố xuống
thì đột nhiên nghe có tiếng người gọi sau lưng: “Tiểu Triệu!” Tiếng gọi
sao quen thuộc quá, nghe như tiếng Tưởng Nam.

Tôi kinh ngạc, quay đầu lại nhìn, quả nhiên là chị. Chị đứng một mình, giữa bóng đèn lồng,
ít nhiều phảng phất chút cảm giác đơn độc.

Tôi hoàn toàn không
ngờ lại gặp Tưởng Namở đây. Bà cố ơi, chúng tôi quả là có duyên! Nghe
nói hằng năm cứ vào dịp Tết Nguyên tiêu lại có gần mấy trăm nghìn người
đổ về đây ngắm hội đèn, trong mấy trăm nghìn người đó, tôi và Tưởng Nam
vẫn có thể gặp nhau tại đây. Gặp cũng không sao, nhưng quan trọng là giờ bên cạnh tôi còn có Bạch Lộ! Nguy hiểm hơn nữa là, bàn tay nhỏ nhắn của em lúc