Teya Salat
Điệu Slow Trong Thang Máy

Điệu Slow Trong Thang Máy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325620

Bình chọn: 9.5.00/10/562 lượt.

ợc
hưởng phúc một ông hai bà.

Đang ăn, Bạch Lộ bỗng lên tiếng: “Chị, chị và anh Hình không sao rồi chứ?” Bạch Lâm nghe vậy sắc mặt liền tối
sầm, nói: “Trẻ con quan tâm mấy chuyện đấy làm gì?”

Bạch Lộ cười
hì hì nói: “Chị, anh Hình tốt như vậy. Chị chớ để vuột mất đấy!” Bạch
Lâm nghiêm mặt, nói: “Đã bảo đừng quan tâm mà em còn nói nữa!” Bạch Lộ
giật mình lè lưỡi, nhìn sang tôi như cầu cứu. Tôi vội nói: “Thực ra mấy
chuyện hiểu nhầm giải thích rõ ràng là được thôi.”

Tôi nói dứt
lời, Bạch Lộ mừng ra mặt đã đành, ngay đến Bạch Lâm cũng nhìn sang tôi,
ánh mắt đầy phức tạp. Tôi bỗng phát hiện chiêu hàn gắn tay Hình và Bạch
Lâm không ngờ có thể ghi điểm với cả hai chị em nhà này. Bạch Lộ thì
khỏi nói rồi, còn Bạch Lâm cũng sẽ cho rằng tôi thật lòng muốn tốt cho
nàng, chứ không chỉ muốn chiếm hữu nàng.

Thế nhưng lời hai chúng
tôi đều không thể lay động Bạch Lâm, tôi quả thực không biết giữa nàng
và tay Hình rồi cuộc đã ra sao. Song như vậy cũng tốt, nàng và tay Hình
chẳng gắn được thì dù tôi và Bạch Lộ có cố gắng đến đâu cũng chỉ vô ích. Ha ha, cứ thế này thì mọi chuyện đều sẽ như ý tôi.

Tôi cứ tưởng
bữa cơm đầu tiên sau khi Bạch lộ quay về sẽ kết thúc yên bình như thế,
nào ngờ gần xong bữa, Bạch Lộ đột nhiên gọi tôi ngay trước mặt Bạch Lâm: “Anh Lư lừa, anh chơi guitar giỏi lắm nhỉ, có thể dạy em chơi đàn được
không?”

Tôi nghe em nói mà sợ đến hồn bay phách lạc phản ứng đầu
tiên là đưa mắt liếc qua Bạch Lâm, may sao nàng vẫn không có biểu hiện
gì khác lạ. Tôi thở phào, Bạch Lộ lại nói tiếp: “Không phải anh sợ em
ngốc, không muốn dạy em đấy chứ?” Nói đoạn em nhìn sang Bạch Lâm: “Chị,
chị nói hộ em mấy câu đi mà!”

Bạch Lâm lên tiếng: “Tiểu Triệu ngày nào cũng bận tối tăm mặt mũi, sức đâu dạy em?”

Nghe Bạch Lâm nói vậy coi như tôi đã có thể hoàn toàn yên tâm, xem ra nàng
không hề ngờ vực gì tôi và Bạch Lộ, chỉ là tôi có tật giật mình quá mà
thôi. Tôi vội nói: “Không, không phải là không dạy, chẳng qua học đàn
không phải chuyện ngày một ngày hai!”

“Ha ha.” Bạch Lộ cười nói:
“Năm sau em tốt nghiệp rồi, đến lúc đó em muốn hát tặng các bạn trong
lớp bài ‘Những đóa hoa ấy’ của Phác Thụ, em chỉ học bài ấy thôi, chắc
không vấn đề gì đâu!”

“Ùm...” Tôi liếc sang Bạch Lâm lần nữa,
thấy nàng không có phản ứng gì bất thường mới nói: “Vậy được, anh không
dám bảo đảm đâu đấy...”

“Em sẽ học chăm chỉ!” Bạch Lộ cười hì hì, trong mắt nhiều ánh lên vẻ gian xảo. Tôi ngỡ ngàng sực nhận ra: “Đâu
phải em muốn theo tôi học đàn, rõ ràng là mượn học đàn để quang minh
chính đại ở bên tôi đây mà! Nhớ trước đây đã mắc lừa em những hai lần,
xem ra cô bé Bạch Lộ này quả thật là quá xảo quyệt...”

64.

Bạch Lộ về nhà khiến cuôc sống của tôi sinh động hẳn lên, bên này vừa mờ ám
cùng Bach Lâm, bên kia đã mượn cớ dạy đàn cho Bạch Lộ.

Cuộc sống
vừa ngọt ngào lại rất kích thích. Nhưng hơn cả vẫn là cảm giác lâng lâng kỳ diệu! Tôi đã chặn đứng được chuỗi phản ứng liên hoàn kia, khiến nó
dừng lại ở giai đoạn ba người sống chung.

Xem ra Hitler cũng chẳng tài bằng tôi... Nếu có tôi, e rằng đế quốc thứ ba đã chẳng sụp đổ...

Từng ngày cứ thế trôi qua, tôi vô cùng mãn nguyện, nếu có thể cứ thế này mãi thì hay biết mấy! Cứ như bây giờ, chẳng phát triển cũng chẳng làm tổn
thương ai trong hai chị em, chỉ duy trì mối quan hệ khéo léo này, sẽ
hạnh phúc nhường nào! Đương nhiên, tôi và Bạch Lộ vẫn thường nhắc đến
chuyện tay Hình, nhưng mỗi lần như thế Bạch Lâm lại không vui. Bạch Lộ
cũng gọi điện cho anh ta, song dường như đều không thu được kết quả gì.

Tết ta năm nay đến rất sớm, Bạch Lộ về nhà chẳng bao lâu đã gần đến Tết.
Thời gian này đám người trong công ty chẳng còn tâm trạng đâu mà làm
việc, chỉ chăm chăm chờ nghỉ Tết. Mẹ tôi gọi điện hỏi Tết này có về
không, tôi nói không mua được vé tàu nên không về. Thực ra tôi muốn ở
lại cùng đón Tết với Bạch Lâm Bạch Lộ, vì qua Bạch Lộ tôi loáng thoáng
biết được bố mẹ em đều đã qua đời, nên muốn ở lại bầu bạn cùng hai chị
em.

Một ngày trước kỳ nghỉ Tết, phần lớn đồng nghiệp đều đã xin
nghỉ. Chu Tĩnh và chồng sắp cưới cùng về quê thăm hỏi bố mẹ chồng tương
lai, còn nhà Trần Hữu Dung thì đi du lịch Hải Nam. Hai người lắm mồm lắm miệng không có mặt, văn phòng yên tĩnh hẳn đi. Đến buổi chiều Bạch Lâm
cùng đám chị em phụ nữ về hết cả, chỉ còn lại tôi và La già ở lại cố thủ dọn dẹp vệ sinh, niêm phong phòng ốc...

Tên khốn La già mặt mày ủ rũ, hỏi làm sao thì hắn kêu mấy em xinh xinh quen biết đều đã về nhà ăn Tết cả rồi, nghỉ lễ chẳng có gì chơi nên buồn. Tôi nghe mà thầm khinh
bỉ - đúng là hạ lưu! Trước kia tôi thật có mắt như mù, còn có một thời
coi tên rác rưởi này là thần tượng nữa chứ...

Tưởng Nam vẫn ở lại công ty, trong công việc chị luôn đầy trách nhiệm. Đến bốn giờ chiều,
La già cũng đã về, Tưởng Nam gọi tôi vào phòng làm việc, hỏi tôi tết có
về quê không. Tôi nói có.

“Thế à!” Tưởng Nam có vẻ hơi thất vọng. “Thế thì chị cũng về Thượng