Insane
Điệu Slow Trong Thang Máy

Điệu Slow Trong Thang Máy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325553

Bình chọn: 9.00/10/555 lượt.

này vẫn đang thân mật khoác trên tay tôi...

Vừa trông
thấy Tưởng Nam, tim gan tôi suýt chút nữa vỡ tung, cảm giác như bất ngờ
bước hụt chân một cái. Đầu óc trống rỗng, tim đập thình thịch. Nhưng rất nhanh, tôi đã lấy lại được bình tĩnh. Tưởng Nam không phải Bạch Lâm! Dù chị có biết chuyện tôi và Bạch Lộ ở bên nhau thì thế giới cũng không
đến nỗi tận thế. Hơn nữa với phong cách sống và đối nhân xử thế của
Tưởng Nam, tôi nghĩ chắc chị cũng không có yêu cầu gì quá hà khắc vói
tôi, về mặt này.

Nghĩ đến đây, tôi liền gọi: “Phó giám đốc
Tưởng!” rồi quay sang Bạch Lộ nói: “Đây là phó giám đốc công ty bọn
anh!” Bạch Lộ nghe vậy bèn lên tiếng chào Tưởng Nam: “Chào chị!” Giọng
nói có đôi chút ngượng ngùng, nhưng cũng rất ngọt ngào, cảm giác như
biểu hiện rất đúng mực của một cô bạn gái.

Tưỏng Nam ậm ừ, nhìn
Bạch Lộ rồi lại nhìn tôi, trong mắt thoáng chút nghi hoặc, như đang hỏi
tôi: Cô gái này có phải là cô bạn học của cậu đấy không? Tôi đỏ mặt,
cũng không biết nên giới thiệu Bạch Lộ thế nào. Nói thực, tôi hơi sợ
Tưởng Nam biết được người con gái đang thân mật với tôi chính là em gái
của Bạch Lâm.

Thấy tôi không nói gì, Tưởng Nam chủ động quay sang Bạch Lộ cười nói: “Cô bé này, em xinh quá, có điều Tiểu Triệu của công
ty chúng tôi cũng khá lắm đấy!” Bạch Lộ nghe Tưởng Nam khen mình và tôi
liền bật cười, mí mắt cong cong, tiếng cười giòn tan, vang lanh lảnh
giữa trời đêm. Phản ứng của Tưởng Nam khiến tôi yên tâm hơn phần nào.
Tưởng Nam vẫn là Tưởng Nam, chị tuyệt không ngang nhiên lật mặt với tôi ở đây.

Tưởng Nam lại nhìn sang tôi, ánh mắt dường như chất chứa
thất vọng. Lòng tôi đột nhiên trống rỗng, tôi thấy mình quả thực có lỗi
với Tưởng Nam. Từ trước đến nay, trong trái tim tôi quả thực Tưởng Nam
vẫn luôn xếp sau cùng.

“Tiểu Triệu!” Lâu sau, Tưởng Nam mới lên
tiếng “Đã giải được câu đố này chưa?” Vừa nói chị vừa chỉ tay vào câu đố đang treo trên đèn. Tôi gật đầu, nói đáp án cho chị nghe. Tưởng Nam
nói: “Cậu giỏi thật đấy!” ngừng một lúc, chị đột nhiên nói: “Cho tôi bóc câu đố này được không?”

Tôi nghe câu nói của chị dường như còn ý tứ sâu xa nào đó, chợt chột dạ, gật đầu, nói: “Vậy chúng tôi đi dạo chỗ khác đã.” Tưởng Nam vẫy tay, tôi vội vàng kéo Bạch Lộ đi như chạy trốn.

Chúng tôi chơi ở hội đèn đến tối muộn, tới khi dòng người cuối cùng dần tản
hết, tôi và Bạch Lộ mới bắt đầu ra về. Càng xa hội đèn, quang cảnh càng
tĩnh mịch. Cơn gió đêm tháng Giêng nhẹ nhàng ùa tới, hơi se lạnh. Tôi
nhớ lại vẻ mặt buồn thiu của Tưởng Nam khi nãy, lại nghĩ tới cái Tết cô
quạnh của chị, trong lòng vô cùng khó chịu.

“Anh Lư lừa!” Bạch Lộ bên cạnh đột nhiên giọng cũng thoáng buồn rầu.

“Ừ?” tôi lơ đễnh đáp.

“Ngày mai em phải quay lại trường rồi.”

“Ừ. Để anh tiễn em.”

“Nhưng…” Bạch Lộ im lặng một lúc rồi nói tiếp: “Nhưng ngày kia là lễ Tình nhân…”

“Thế à?” Bây giờ tôi mới định thần lại, nhìn Bạch Lộ. Bạch Lộ cũng đang nhìn tôi. Ánh mắt hai chúng tôi vừa chạm vào nhau, tôi liền cười nói: “Nhưng em không thể nghỉ học được!”

“Nhưng em muốn cùng anh đón lễ Tình nhân!” Bạch Lộ nói: “Giống như hôm sinh nhật em ấy.”

“Làm thế sao được? Chị em mà biết sẽ mắng em đấy, đợi em tốt nghiệp xong
hẵng hay, chẳng phải chỉ còn một năm nữa thôi sao? Hay là hẹn ngày Thất
tịch, anh thích lễ Tình nhân của Trung Quốc hơn.”

Bạch Lộ thở
dài, nói: “Em còn có thể sống đến lúc đó không?” Nói đoạn em quay đầu
lại, nhìn về hội đèn sau lưng. Tôi cũng quay lại nhìn theo em. Bạch Lộ
nhìn ánh đèn rực rỡ, ngẩn ngơ nói: “Ngày mai nơi ấy còn thắp đèn không
nhỉ?”

Tôi không trả lời, chỉ ngây người cùng em nhìn về những ánh lửa đèn lấp lóa đằng xa, thực ra có rất nhiều ngọn đèn đã lặng lẽ tắt
sớm từ lâu rồi.

66.

Khi hai
chúng tôi về đến nhà thì đã rất muộn, Bạch Lâm mắng Bạch Lộ, nói ngày
mai đã nhập học rồi mà hôm nay còn chơi đến tối khuya thế này. Tôi nói
đỡ em vài câu, Bạch Lâm mới cho qua.

Sáng hôm sau tôi tiễn Bach
Lộ về Thượng Hải, lúc chia tay khó tránh khỏi lưu luyến bồi hồi. Nhưng
về chuyện này, Bạch Lộ rất sợ Bạch Lâm, nên tuy không muốn đi em vẫn
phải về trường đúng ngày.

Bạch Lộ đi rồi, thế giới lại thuộc về
tôi và Bạch Lâm. Thực ra tối qua Bạch Lộ vừa nhắc tới lễ Tình nhân, ngay lập tức tôi nghĩ đến Bạch Lâm. Bạch Lộ nói em muốn đón lễ tình nhân với tôi, nhưng lòng tôi lại chỉ một mực nghĩ chuyện làm thế nào mới có thể
đón lễ tình nhân cùng Bach Lâm. Giờ Bạch Lộ đi rồi, chướng ngại lớn nhất đã giải quyết xong. Tôi quả thực nên suy nghĩ phải làm thế nào để hẹn
Bạch Lâm ra ngoài vào lễ Tình nhân…

Buổi tối tôi và Bạch Lâm
thường ở nhà không đi đâu, ăn xong bữa tối, chúng tôi ai về phòng người
nấy. Tuy tôi ở trong phòng mình nhưng con tim lại đã chạy tót sang bên
Bạch Lâm. Ngày mai là lễ Tình nhân rồi, tôi nên hẹn Bạch Lâm thế nào
đây?

Hẹn Bạch Lâm là chuyện không hề đơn giản, càng phức tạp hơn
là tôi còn định hẹn nàng vào đúng lễ Tình nhân. Tuy thời gi