Điệu Slow Trong Thang Máy

Điệu Slow Trong Thang Máy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325583

Bình chọn: 7.00/10/558 lượt.

Hải.” Nghe Tưởng Nam nói vậy, tôi thấy lòng chua xót, thầm nghĩ Tưởng Nam có về Thượng Hải, chắc cũng chỉ đón Tết
một mình!

Bạch Lâm Bạch Lộ cũng đã hỏi tôi cùng câu hỏi này từ
lâu, khi đó câu trả lời của tôi là không về. Cả hai đều rất phấn khởi.
Chắc ai cũng muốn tết nhất có thể đông vui một chút.

Đón Tết ở
nhà Bạch Lâm, tôi có cảm giác như mình là trụ cột trong nhà. Lúc sắm
Tết, tôi là nhân viên khuân vác. Lúc quét dọn tổng vệ sinh, tôi cũng là
chủ lực. Những việc cần dùng nhiều sức đều do tôi đảm nhận. Còn Bach Lâm phụ trách chuẩn bị đồ ăn, các món như bánh bao, sủi cảo, bánh mật, bánh quai chèo... Tốn công sức nhất phải kể đến món rau thập cẩm, phải chuẩn bị hơn mười loại rau, nào là rau tể thái (ngải cứu), rau chân vịt, cà
rốt, mộc nhĩ, nấm hương, hoa kim châm, dưa muối, lạc, củ sen, búp măng,
củ từ, rau cần. Nào mua nào chọn nào nhặt nào rửa, thật đủ phiền phức.

Bạch Lộ là thành viên được ưu đãi duy nhất, không phải làm bất cứ việc gì.
Thực ra Bạch Lộ cũng muốn giúp nhưng Bạch Lâm khăng khăng không đồng ý.

Kỳ nghỉ chính thức bắt đầu từ 28 tháng Chạp, cả ngày hôm đó Bạch Lâm bận
bịu trong bếp, hấp bánh bao, làm bánh mật, rau thập cẩm cũng đã xào
xong. Nàng biết tôi thích ăn sủi cảo nên còn đặc biệt nặn sủi cảo cho
tôi, nhân đều là nhân chay, còn vỏ bánh tự cán.

Ngày hôm sau là
29, nhưng vì năm nay tháng Chạp là tháng thiếu nên 29 đã là tất niên
rồi. Vất vả mãi tới tối, Bạch Lâm bày cơm tất niên đã chuẩn bị ra, tuy
chỉ là cơm chay nhưng vô cùng thịnh soạn. Bình thường hai chị em Bạch
Lâm, đến trứng gà cũng không ăn, nhưng hôm nay là Tết, và cũng là vì
tôi, nàng phá lệ nấu một bát canh trứng.

Lúc ăn cơm, Bạch Lộ nói: “Chị ơi, mấy chữ Phúc chúng ta mua bao giờ mới treo lên? Cả mấy dải
giấy đỏ nữa, có phải viết câu đối Tết gì gì đấy không? Hì hì.” Nói đoạn
em nhìn sang tôi: Anh Lư lừa hình như viết chữ đẹp lắm, hay để anh Lư
viết câu đối Tết đi!” Bạch Lâm cũng quay sang nhìn tôi. Tôi bất giác nhớ đến lần đầu tiên gặp Bạch Lộ, thầm thở dài.

“Thế nào ạ?” Bạch Lộ thấy tôi không trả lời, tiếp tục truy hỏi. Tôi nhìn em, lại nhìn Bạch
Lâm, cả hai đều có vẻ rất trông đợi, nhiệt tình bốc lên, tôi nói: “Đưọc
thôi, cứ để anh viết.”

Bạch Lộ nghe vậy liền vỗ tay, chạy ngay đi lấy giấy đỏ. Tôi băn khoăn không biết nên viết gì, nghĩ đến vận may bất ngờ dạo gần đây, lại trông bát canh trứng rong biển trước mặt, trong
đầu tôi chợt lóe lên một ý tưởng, có cách rồi.

Bấy giờ Bạch Lộ
mang giấy đỏ tới, tôi cũng thường luyện chữ nên trong phòng có sẵn cả
bút lông và mực. Chuẩn bị xếp đặt mọi thứ đâu ra đấy, Bạch Lộ sắp giấy
lên bàn trà, nói: “Mau viết đi, đại tài tử!” rồi nhoẻn miệng cười.

Tôi chấm bút đẫm mực, vung bút viết lên dải giấy đỏ:

Bốn mùa phát tài đụng phải ~ chó đụng phải ~ chó

Năm mới vui tưoi uống canh O gà uống canh O gà

Tôi viết một câu, Bạch Lộ đọc một câu, đến khi viết xong, Bạch Lộ ngây ngô
hỏi: “Anh viết gì đây?” Bạch Lâm xem cũng ngỡ ngàng không hiểu. Tôi cười nói: “Nghe anh đọc đây! Bốn mùa phát tài đụng phải phân chó đụng phải
phân chó! Năm mới tươi vui uống canh trứng gà uống canh trứng gà!”

Tôi vừa đọc xong Bạch Lộ đã cười như nắc nẻ, Bạch Lâm cũng cười nói: “Câu này ai mà dám treo chứ!”

Ăn xong bữa cơm tất niên, Bạch Lộ Bạch Lâm liền ôm ti vi chờ xem chương
trình mừng xuân thường niên, tôi chẳng thích thú gì cái trò đó nhưng vì
hai chị em thích xem nên cũng đành ngồi xuống xem cùng.

Chương
trình vừa bắt đầu chưa được bao lâu thì điện thoại của tôi đổ chuông, là nhạc bài “Yesterday”, trong đầu tôi chợt hiện lên vẻ mặt ỉu xìu của
Tưởng Nam trước ngày nghỉ lễ. Tôi vội quay về phòng, đóng cửa nghe điện
thoại.

“A lô! Tiểu Triệu à?” Đầu dây bên kia truyền lại tiếng Tưởng Nam buồn buồn, chắc chị ở Thượng Hải một mình cô đơn lắm.

“Vâng,” tôi đáp. “Năm mới vui vẻ!”

“Ha ha!” Tưởng Nam cười nói: “Đón Tết một mình vui nỗi gì.”

Tôi nghe vậy chỉ biết im lặng, thấy thật có lỗi với Tưởng Nam.

“Nói chuyện với chị một lúc nhé!” Đằu dây bên kia, Tưởng Nam nói giọng nhẹ nhàng.

“Vâng.”

Thế là hai chúng tôi bắt đầu nói chuyện với nhau qua điện thoại, nói gần
một tiếng Tưởng nam mới chịu lưu luyến ngắt máy. Đến khi tôi ra lại
phòng khách, Bạch Lâm và Bạch Lộ đều nhìn tôi ngạc nhiên. Bạch Lộ nói:
“Anh Lư lừa, điện thoại của ai mà nói lâu thế.”

“Mẹ anh,” tôi đáp, mặt bất giác đỏ bừng.

65.

Qua đêm giao thừa, Tết trôi càng nhanh hơn, vừa sớm mồng Một, Bạch Lâm đã
sang nhà hàng xóm chúc tết, hai chị em không có họ hàng thân thích cần
đến thăm nên ngày nào cũng chỉ ở nhà ăn uống, hoặc ra ngoài dạo phố.
Từng ngày trôi qua, sự cân bằng tinh tế hoặc có thể nói là khủng khiếp
giữa tôi và hai chị em Bạch Lâm Bạch Lộ vẫn không hề bị phá vỡ.

Thoắt cái đã đến mùng 8 Tết, phải đi làm lại. Sáng sớm tới công ty, Tưởng Nam đứng trước cửa văn phòng phát lì xì cho mọi người, nhìn thấy phong bao
đo đỏ ai c


XtGem Forum catalog