pacman, rainbows, and roller s
Điệu Slow Trong Thang Máy

Điệu Slow Trong Thang Máy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324994

Bình chọn: 10.00/10/499 lượt.

ổi.

Nghĩ vậy, tôi bước lại
gần Bạch Lộ. Thần sắc em lúc ốm đau rất nhợt nhạt, chẳng còn đâu thần
thái tươi tắn hằng ngày. Nhưng tôi lại thích em thế này hơn, vì như thế
nhìn em rất giống Bạch Lâm, hoàn toàn là một phiên bản Bạch Lâm hoàn mỹ, trẻ trung.

“Lư lừa.” Bạch Lộ gọi tên tôi, tôi gật đầu với em, mở miệng định nói gì đó, nhưng rồi vẻ như lại chẳng tìm nổi lời nào. Bạch
Lâm đứng bên nói: “Hai người nói chuyện nhé, chị ra phòng vệ sinh một
lát.” Nói rồi nàng liền đi ra ngoài, sau khi đi ra còn thuận tay khép
cửa lại. Tôi biết Bạch Lâm muốn để tôi và Bạch Lộ được ở riêng bên nhau.

Không hiểu sao, Bạch Lâm đi rồi tôi lại càng thấy gượng gạo. Bạch Lộ cũng
không nói gì nữa, chỉ im lặng thần người nhìn lên trần nhà. Tình hình
này kéo dài có lẽ đến hơn một phút, tôi đang định phá vỡ bầu không khí
im lặng bằng cách hỏi han sức khỏe Bạch Lộ, thì mắt chợt liếc thấy đối
diện với Bạch Lộ bày một giá vẽ, bên trên phủ vải, như thể có ai đang vẽ tranh cho Bạch Lộ vậy. Tôi không kìm được tò mò, hỏi: “Bạch Lộ, kia là
gì thế?”

Bạch Lộ nghe tôi hỏi, đưa mắt nhìn sang, sững lại một thoáng mới trả lời: “Đấy là tranh Dương Phong vẽ cho em, vẫn chưa xong.”

Sặc! Câu nói này của Bạch Lộ khiến tôi không dễ chịu chút nào! Hai chữ
“Dương Phong” như chiếc đinh đóng vào tim tôi, cảm giác khó chịu không
để đâu cho hết. Tự dưng tôi nhớ đến cảnh tượng Bạch Lộ và Dương Phong
bên nhau hôm đó. “Ừ.” Tôi nói, rồi lại im lặng, miệng không thốt thêm
nổi lời nào.

Không khí một lần nữa chùng xuống. Bạch Lộ vẫn nhìn
lên trần nhà thẫn thờ, không biết đang nghĩ gì. Tôi đứng ở đầu giường
cũng thần người, nói thực, tôi hơi muốn giật tấm vải che bức tranh kia
ra, xem xem Bạch Lộ do Dương Phong vẽ rốt cuộc là như thế nào. Nhưng tôi không làm vậy, cũng không hỏi Bạch Lộ. Bức tranh ấy thuộc về hai người
họ, không có chút liên quan nào tới tôi.

Cứ im lặng như vậy mấy
phút liền, tôi càng nghĩ càng thấy khó chịu, bèn lên tiếng hỏi Bạch Lộ:
“Tiểu Lộ, bệnh của em giờ ra sao rồi?”

“Vẫn ổn.” Bạch Lộ đáp,
giọng lạnh nhạt. Tôi thầm thở dài, lại nói: “Em phải dưỡng bệnh cho tốt
nhé, anh thật ngớ ngẩn, đi vội quá lại quên mua lẵng quả, hoa cũng không có...”

“Không sao,” Bạch Lộ nói, “anh đến thăm em đã là tốt lắm rồi.”

“Thế được rồi,” tôi nói, “Cũng không còn sớm nữa, em nghỉ ngơi đi, anh đi trước đây!”

“Vâng.” Bạch Lộ gật đầu, đôi mắt to tròn nhìn sâu vào tôi. Một nỗi thương cảm
dậy lên trong lòng, tôi gượng cười lòng đắng chát, đang định quay người
đi thì Bạch Lộ đột nhiên nói: “Lư lừa! Anh giúp em bật đầu CD trên kệ
được không?”

Tôi hơi sững người, quay sang nhìn chiếc kệ đầu
giường, quả nhiên trông thấy một chiếc đầu đĩa CD, là loại nhỏ có thể
mang đi du lịch, nối với hai chiếc loa nhỏ. Tôi nhanh chóng bước lại,
bật đầu CD. Tiếng nhạc phát ra là bài “Nơi đó” của Hứa Nguy, sau tiếng
dương cầm dạo đầu, giọng Hứa Nguy cất lên: “Nơi đó từng sáng rực ánh
đèn... Nơi đó không có bóng đêm dài dặc vô tận... Nơi đó tôi mãi chẳng
thể quên... Nơi đó không có bóng đêm tĩnh mịch cô độc...”

Tôi bỗng nhớ tới đêm hội đèn hôm đó, nhớ đến những ngọn đèn sáng chợt vụt tắt.

Ra khỏi phòng bệnh tôi mới nhận ra những giọt nước mắt trên má, không biết Bạch Lộ có thấy tôi khóc không. Đang thất thần, chợt nghe có tiếng
người nói bên cạnh: “Tiểu Triệu, đã về sớm thế à!” Là tiếng Bạch Lâm.

“Vâng.” Tôi đáp, vội vàng quay mặt đi, lau nhanh nước mắt rồi mới quay lại nhìn Bạch Lâm, nói: “Không còn sớm nữa, tôi sợ ảnh hưởng đến Tiểu Lộ nghỉ
ngơi.”

“Ừ!” Bạch Lâm đáp.

“Sao? Không định tiễn tôi à?” Thấy nàng vẫn không có ý định tiễn mình, tôi đành mở miệng hỏi.

Bạch Lâm nghe vậy đưa mắt nhìn tôi, do dự một lúc lâu mới gật đầu. Tôi nhìn
Bạch Lâm đứng trước mặt, chẳng hiểu sao lòng lại nghĩ đến Bạch Lộ trong
phòng bệnh. Từ bên trong vẫn vẳng ra tiếng hát của Hứa Nguy: “Tôi vẫn
hay ở nơi này nghĩ về nơi đó... chẳng hiểu sao một mình òa khóc... Tôi
cũng từng ở nơi đó quên mất nơi này... Nơi này luôn khiến tôi mơ màng
chẳng hiểu điều chi...”

82.

Lúc này đã gần mười giờ tối,
hành lang bệnh viện hầu như không một bóng người, ngoài tiếng nhạc cực
khẽ vẳng ra từ phòng bệnh của Bạch Lộ, không còn bất kỳ tiếng động nào
khác.

Tôi đi bên Bạch Lâm, bước về phía thang máy, lòng âm thầm
toan tính nên ra đòn chốt hạ thế nào. Bạch Lâm chỉ cúi đầu im lặng bước
đi, không nói câu gì. Tôi định lên tiếng, nhưng không biết nên bắt đầu
từ đâu. Vào thang máy, tôi và Bạch Lâm cùng lúc đưa tay lên ấn số 1, hai ngón trỏ chạm vào nhau rồi cùng lúc rụt lại. không khí bỗng chốc trở
nên ám muội.

Sặc! Lòng tôi thầm hoan hỉ, còn Bạch Lâm lại đỏ bừng mặt. Xem ra đối với tôi và Bạch Lâm, thang máy đã trở thành một thứ quá đặc biệt. Mỗi lần cùng bước vào thang máy, cảm giác đều rất lạ. Hai
chúng tôi đứng im lặng một lúc, sau đó Bạch Lâm nhìn sang tôi, rồi đưa
tay ấn số. Thang máy bắt đầu chậm chạp đi xuống.

Tôi nhìn chằm
chằm vào