
ày rất nghiêm túc, không hề
giống như đang nói dối. Tôi thực sự không muốn tin lời nàng nói, nhưng
cũng không tìm nổi lý do nào để không tin.
Bạch Lâm không nói
thêm gì nữa, chỉ im lặng nhìn tôi vẻ hơi chế giễu. Tôi thực sự muốn quay đầu đi thẳng không quan tâm đến con người trước mặt này, nhưng trái tim lại không cho tôi làm như vậy. Tôi thực sự yêu nàng, dù cho nàng có
không trong sạch như lời nàng nói, tôi cũng vẫn yêu nàng. Thế nên tôi
không bỏ đi, mà chỉ đứng đó bất lực hỏi nàng: “Em có từng thích tôi
không?”
“Không!” nàng nói.
“Em giỡn tôi!” tôi nói. Sặc,
kích động một cái là ngôn ngữ trên mạng cũng văng ra được. “Nếu em không thích tôi thì sao buổi tối hôm có chuột em lại chịu ngủ trên giường
tôi? Nếu em không thích tôi thì sao lễ Tình nhân hôm đó em còn chịu nhảy với tôi? Lẽ nào em thật sự không thích tôi ư? Một chút xíu cũng không?”
“Làm sao tôi có thể thích một cậu nhóc được?” Bạch Lâm nhệch cười nói: “Cậu
đừng ngốc nghếch nữa! Dù tôi có chọn cũng sẽ chọn người có sự nghiệp
thành đạt, người đó có lớn tuổi một chút cũng được! Tôi đã qua cái tuổi
bồng bột vì tình yêu từ lâu rồi.”
“Vậy nếu như một ngày tôi có
tiền, có điều kiện tài chính giúp Tiểu Lộ được chữa trị tốt nhất, lúc đó liệu em có yêu tôi không?” Tôi vẫn không chịu từ bỏ, nhìn xoáy vào Bạch Lâm hỏi.
“Có thể!” nàng nói. Tôi nghe đáp án của nàng xong, thở
hắt một hơi dài, rồi đưa tay bấm nút mở cửa, cửa thang máy chậm chạp mở
ra. Tôi không nhìn lại Bạch Lâm, cứ thế sải bước khỏi thang máy. Bạch
Lâm không đi theo. Tôi đi được chừng mươi bước, chợt nghe đằng sau
“tinh” một tiếng, cửa thang máy đã đóng lại. Ngăn cách hoàn toàn tôi với Bạch Lâm.
Tôi ôm nỗi bực tức rời khỏi bệnh viện, ra đến ngoài
đường, gió đêm ùa vào mặt, lạnh đến lạ thường, chắc bởi lúc này mặt tôi
đang rất nóng. Tôi nghĩ lại lời Bạch Lâm nói trong thang máy, không thể
nhẫn nhịn nổi nữa, tôi rút điện thoại, gọi cho La già.
“A lô! La già à?” Tôi nói: “Anh giúp em liên lạc với ông chủ Mã, em muốn gặp ông ta!”
Tôi định nhận số hoa hồng của ông chủ Mã, bởi hôm nay Bạch Lâm đã dạy cho
tôi một chân lý: “Không có tiền thì không có quyền theo đuổi tình yêu!”
84.
Ngày hôm
sau tôi và ông chủ Mã gặp lại nhau. Chúng tôi dùng cơm ở nhà hàng XX,
trong bữa ăn tôi nói rõ ràng thái độ của mình. Chỉ cần ông ta trả tôi 6% hoa hồng, tôi sẽ giúp ông ta nắm chắc dự án thu mua lần này. Thêm nữa
còn phải trả trước cho tôi hoa hồng một năm. Ông chủ Mã không do dự đồng ý ngay lập tức, nhanh đến khó tin. Nhưng ông ta nói giờ nhiều nhất chỉ
có thể đưa tôi một triệu, phần còn lại phải một thời gian nữa mới giao
tôi được. Tôi nghĩ một triệu cũng đã đủ để tôi ra oai trước mặt Bạch Lâm rồi, mà chắc cũng đủ để bệnh tình Bạch Lộ tốt lên. Bèn đồng ý không
nhiều lời nữa.
Hai ngày sau, ông chủ Mã chuyển vào tài khoản của
tôi một triệu tệ. Bà nó chứ, thế là tôi đã thành triệu phú rồi, còn đỏ
hơn cả mua xổ số trúng độc đắc! Đến khi chắc chắn xác định mình đã thành triệu phú, tôi lại bắt đầu hối hận. Số tiền này quả thực quá lớn, chưa
biết chừng tôi có thể bị số tiền này đập chết. Nhưng nghĩ lại, với thực
lực của công ty ông chủ Mã, hoàn toàn có đủ tư cách trở thành đối tác
với công ty tôi, huống hồ tôi còn có Tưởng Nam chống đỡ nữa. Thêm nữa,
nếu như có thể đem số tiền này đổi lấy tình yêu của Bạch Lâm, dùng số
tiền này chữa khỏi bệnh cho Bạch Lộ, tôi có bị đập chết cũng đáng. Mẹ
kiếp, cuộc đời anh dũng đâu cần phải giải thích!
Cầm được tiền
hoa hồng rồi, ngay hôm sau tôi liền đi Thượng Hải, nhưng đến khi tới
được phòng bệnh của Bạch Lộ thì người bên trong đã không còn là Bạch Lộ
nữa. Hỏi thăm mới biết hai ngày trước Bạch Lộ đã xuất viện.
Lúc
đi thang máy xuống sảnh bệnh viện, tôi nhớ tới những lời Bạch Lâm nói
trong thang máy hôm đó, lòng lại nháo lên. Lần trước tới, Bạch Lộ vẫn
nằm đấy, chỉ qua mấy ngày sao đã xuất viện rồi? Lẽ nào Bạch Lâm cố ý
tránh tôi? Có lẽ lần sau gặp Bạch Lâm tôi sẽ phải gọi nàng là bà Cao
cũng nên.
Tôi rời bệnh viện, rảo bộ trên đường, lòng rầu rĩ. Rút
điện thoại ra gọi cho Bạch Lộ, máy tắt. Dùng một số giấu tên gọi cho
Bạch Lâm, vẫn tắt máy. Sặc! Ông đây tiền đã cầm trong tay rồi, tội cũng
đã phạm rồi, Tưởng Nam cũng đã phản rồi mà giờ Bạch Lâm Bạch Lộ lại mất
tăm mất tích, há chẳng phải phí công gánh lấy nguy hiểm ư? Sau khi rời
Thượng Hải, lòng tôi trống rỗng, không sao cảm thấy yên ổn. Bạch Lâm
Bạch Lộ đã đi đâu? Tôi còn có thể gặp lại hai người không? Và cả, một
triệu tệ tôi cầm của ông chủ Mã, cuối cùng liệu có xảy ra vấn đề gì
không?
Hoang mang mất mấy ngày trời, sang tuần sau đi làm mới
biết Tưởng Nam đã quay về. Có thể là do đã làm việc có lỗi với Tưởng
Nam, lúc nào tôi cũng cảm thấy ánh mắt Tưởng Nam nhìn tôi có gì đó là
lạ, dường như vô cùng không vui. Cả buổi sáng tôi run rẩy sợ hãi, nghĩ
chuyện gặp Tưởng Nam nói mấy câu dò hỏi tình hình mà mãi không có cơ
hội. Giờ làm việc buổi chiều, Tưởng Nam nghiêm mặt đi vào văn phòng.
“T