Old school Swatch Watches
Điệu Slow Trong Thang Máy

Điệu Slow Trong Thang Máy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324914

Bình chọn: 9.5.00/10/491 lượt.

iểu Triệu!” Chị không đi thẳng vào phòng làm việc mà gọi tôi: “Lát nữa cậu vào gặp tôi có chuyện cần nói.”

Tim tôi vọt thẳng lên cao: Nhìn thần sắc Tưởng Nam có vẻ rất không tốt! Lẽ
nào việc tôi ăn hoa hồng đã bại lộ rồi? Không thể nào, tuy tôi đã nhận
tiền của ông chủ Mã nhưng vẫn chưa giúp ông ta nắm được dự án thu mua!
Chưa tới lúc bại lộ được! Thế là vì sao? Lẽ nào là chuyện Đá Nhỏ?

Lòng dạ rối bời, tôi theo Tưởng Nam vào phòng làm việc của chị.

Làm chuyện xấu thấp thỏm không yên, vừa vào phòng tôi đã hỏi ngay: “Sao rồi phó giám đốc Tưởng? Chuyện Đá Nhỏ đã giải quyết ổn thỏa chưa ạ?”

Lúc tôi nói những câu này, Tưởng Nam vẫn quay lưng về phía tôi, đợi tôi nói xong, chị mới quay người lại.

“Triệu Cản Lư!” Giọng chị lạnh băng, lúc này tôi mới nhận ra vẻ mặt của Tưởng
Nam đã khó coi hơn vừa nãy không biết bao nhiêu lần: “Lúc tôi không có
mặt ở công ty cậu đã làm những chuyện gì?”

“Không... không có
gì...” Bỗng dưng tôi nhớ đến chuyện hồi đầu mình gửi nhầm tin nhắn “nhân văn” vào điện thoại Tưởng Nam, lúc này tôi còn sợ hơn khi đó cả vạn
lần. Lần này đích thị là phạm tội hình sự rồi!

“Phụ công tôi đã tín nhiệm cậu! Hừ, cậu lại, cậu làm chuyện tốt đẹp ghê!”

“Không... Tôi không làm gì cả!” Lúc này đã sợ chết ngất được rồi, nhưng tôi vẫn
không hiểu, tôi thậm chí còn chưa giúp tay Mã kia có được dự án thu mua, chuyện dù có lộ ra cũng không thể nào sớm thế được! Lẽ nào là chuyện
khác? Nhưng tôi có gây ra chuyện xấu gì nữa đâu? Nên tôi vẫn phủ nhận.

Tưởng Nam cười nhạt, tức thì lấy từ túi áo ra một xấp giấy, ném thẳng vào tôi: “Cậu xem xem đây là cái gì?”

Sau khi đã xem rõ xấp giấy kia, đầu tôi như nổ tung, suýt nữa cả người bổ
nhào xuống đất, trong lòng có một giọng nói gào thét: Tiêu rồi, tiêu
rồi! Lần này coi như tiêu đời thật rồi!

Xấp giấy Tưởng Nam quẳng vào mặt tôi không gì khác, chính là bản phô tô chứng từ ông chủ Mã chuyển khoản cho tôi!

Tôi thật sự không ngờ Tưởng Nam lại có thể thần thông quảng đại như vậy,
vừa quay về đã nắm rõ bằng chứng phạm tôi của tôi. Giờ có nói gì cũng vô dụng, tôi chỉ biết đứng đó im lặng, thầm cam chịu nghĩ: Mặc kệ đi, dù
gì chuyện cũng đã đến bước này rồi, thích ra sao thì ra!

“Cậu làm tôi quá thất vọng!” Tưởng Nam dường như còn định nói gì nhưng cố nén
lại. Vẻ thất vọng buồn phiền trên mặt chị còn hơn cả đau khổ, tôi cúi
gằm mặt, không dám nhìn chị. Lúc này lòng tôi lại nhớ đến Bạch Lâm đáng
ghét kia: Tôi đã làm bao việc vì nàng, nàng có biết không? Nàng biết rồi liệu có cười tôi ngốc không?

“Triệu Cản Lư!” Tưởng Nam gọi cả họ cả tên tôi lần nữa, chị ngừng lại, như thể đang đưa ra một quyết định
rất khó khăn: “Cậu bị sa thải! Số tiền một triệu kia tốt nhất lập tức
nộp lại cho công ty, còn nữa, tôi không bảo đảm công ty sẽ không truy tố vụ này!”

Ba câu nói của Tưởng Nam như ba nhát gậy đập thẳng
xuống tôi, hơn nữa nhát sau còn hiểm hơn nhát trước. Sa thải? Nộp tiền?
Còn cả truy tố? Tưởng Nam ơi là Tưởng Nam, chị thật quá nhẫn tâm đấy!
Đúng vậy, việc này tôi đã sai, nhưng sau khi làm xong tôi đã hối hận
rồi, hơn nữa số tiền đó tôi vẫn chưa động đến một xu! Dự án thu mua tôi
cũng chưa giao cho ông chủ Mã, vậy mà chị đã thế này? Nộp tiền cũng
được, sa thải cũng không sao, nhưng không nhất thiết phải từ miệng chị
nói ra chứ! Với giao tình của hai chúng ta, dù chị không giúp tôi thì
cũng không nên giậu đỏ bìm leo thế này! Còn cả truy tố? (Tôi phát khóc
mất, tôi không muốn ngồi tù đâu!)

Tưởng Nam nói xong những lời
vừa rồi, không buồn để ý đến tôi nữa, ngồi vào ghế, khẽ quay người đi.
Sau lưng ghế chỉ thấp thoáng búi tóc của chị. Xem ra chị rõ ràng không
muốn nghe tôi giải thích nữa. Lòng tôi vừa hối hận vừa hổ thẹn, còn cả
đau khổ và căm phẫn. Hối hận vì bản thân nhất thời kích động làm một
chuyện ngu xuẩn, hổ thẹn vì đã phụ sự tin tưởng Tưởng Nam dành cho mình. Đau khổ vì Tưởng Nam vô tình như vậy, căm phẫn vì Tưởng Nam tuyệt tình
đến như vậy!

Tôi đứng đấy nhìn chăm chăm vào lưng ghế Tưởng Nam
ba bốn phút, không biết nên làm thế nào. Rốt cuộc nên đi, hay ở lại xin
lỗi Tưởng Nam mấy câu. Còn đang do dự thì Tưởng Nam đã lên tiếng: “Cậu
vẫn chưa đi à? Cậu có thể đem theo đồ đạc cá nhân, còn để lại đồ của
công ty, bảo vệ sẽ giám sát cậu!”

Vốn dĩ tôi còn muốn nói lời xin lỗi, không ngờ chị lại nói ra câu này. Tôi bị kích động, lập tức nóng
máu, đáp lạnh băng: “Tôi không có đồ gì mang đi cả!” Nói xong bèn quay
người đi thẳng. Nhưng vừa quay đi lại bỗng nhớ ra điện thoại trong túi
là do Tưởng Nam tặng, mẹ kiếp, đấy cũng không phải là đồ của tôi, trả
lại cho chị! Tôi rút luôn điện thoại ra, quay lại đặt lên bàn Tưởng Nam. Mà không được, hình như bộ vest hôm nay mặc cũng là Tưởng Nam mua cho,
cởi ra, trả lại chị! Quần cũng thế, cởi ra... thôi, để sau này trả
vậy...

85.

Suýt chút nữa tôi đã trần như nhộng rời khỏi
công ty. Thế giới bên ngoài ngập tràn ánh nắng, ý xuân dạt dào. Nhưng
lòng tôi thì lạnh ngắt, bây giờ