Old school Swatch Watches
Điệu Slow Trong Thang Máy

Điệu Slow Trong Thang Máy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324892

Bình chọn: 7.5.00/10/489 lượt.

đến cái cảng tránh bão cuối cùng của tôi cũng không còn rồi. Tất cả đều tại Bạch Lâm, thế mà lúc này không chừng nàng còn đang “hì hục” bên giám đốc Cao cũng nên! Mẹ kiếp! Tưởng Nam
cũng thật tuyệt tình, chắc chị ta không đến nỗi báo cảnh sát khởi tố tôi thật đấy chứ...

Sau khi về, tôi không dùng dằng, chuyển luôn cho công ty, sau đó về lại nơi cư trú, đợi các chú cảnh sát đến. Nói thật
tôi cũng định ôm tiền chạy trốn, nhưng thấy Tưởng Nam nắm rõ mọi tình
hình của mình, nếu tôi ôm tiền bỏ chạy chắc chắn chị sẽ lập tức báo án.
Thế nên tôi chỉ lưỡng lự một chút rồi quyết định ở lại chờ chết. Trong
lòng tôi còn có một suy nghĩ rất kỳ quái, tôi muốn ngồi tù, muốn xem
Tưởng Nam thấy tôi ngồi tù sẽ có thái độ thế nào. Tôi cũng muốn biết
Bạch Lâm nếu biết tôi ngồi tù sẽ nghĩ gì...

Chui trong nhà hơn
tuần lễ, chưa thấy chú cảnh sát nào tới, xem ra Tưởng Nam đã tha cho tôi rồi. Chị tha thì đã tha, nhưng giờ tôi cũng chẳng còn tiền nữa. Cái
thằng tôi nhận lương tháng nào tiêu hết tháng ấy, bình thường đến thời
gian này công ty đều trả lương nên mới có thể sống qua ngày. Có kẹt nữa
thì Tưởng Nam cũng sẽ cho tôi vay. Nhưng bây giờ? Mẹ kiếp, đáng ghét
nhất là bà dì thằng cha La già, giờ còn đòi tăng tiền nhà? Mẹ kiếp, gọi
điện cho thằng cha La già thì hắn không nghe máy, không biết đang giở
trò quỷ gì nữa!

Trước tình cảnh này, tôi đành phải ra ngoài tìm
việc. Thoáng cái đã đến mùng 1 tháng Tư, chuyện tìm việc vẫn không có
tiến triển gì. Hôm đó lại đi tìm việc cả ngày, đến tối một mình lang
thang trên phố, tôi nhớ lại những chuyện xảy ra mấy hôm nay, thật có thể gói gọn chỉ trong một chữ “suy”.

Quành đi quành lại trên đường,
tự nhiên quành đến công viên lần đầu Bạch Lâm hẹn gặp tôi. Vừa tới đây
tôi đã lại nhớ đến Bạch Lâm. Nhớ nàng thường dịu dàng gọi tôi là Tiểu
Triệu. Đang nghĩ vậy, sau lưng tôi bỗng có tiếng người gọi: “Tiểu
Triệu!” thật. Giọng phụ nữ! Là giọng phụ nữ! Lẽ nào là Bạch Lâm? Tôi vội vàng quay lại, vừa nhìn đã sững người.

Người gọi tôi không phải Bạch Lâm, mà là siêu nữ ngực bự của phòng Thu mua, Trần Hữu Dung.

Tôi ngẩn người, sau mới ngại ngùng nói: “Chị Trần, hóa ra là chị!” Nghĩ đến mình là người mắc lỗi bị đuổi khỏi công ty, giờ gặp lại đồng nghiệp cũ, tôi ít nhiều cũng thấy hơi khó xử.

Trần Hữu Dung lại chẳng có vẻ gì coi thường tôi, cười nói: “Sao? Cậu tưởng là Tưởng Nam à?”

Tôi nghe thấy hơi kỳ kỳ, rõ ràng là Tưởng Nam sa thải tôi, sao chị ta lại hỏi tôi tưởng là Tưởng Nam chắc?

“Tiểu Triệu!” Tôi đang phân vân, Trần Hữu Dung đã tiến lại gần, nói: “Sao suy sụp thế này? Công việc kia có đáng gì với cậu? Cậu được lắm đấy, có thể khiến Tưởng Nam làm vậy vì cậu!”

Tôi được lắm! Được lắm thì thế
quái nào còn để Tưởng Nam đá khỏi công ty như thế! Đang hậm hực nghĩ,
lại nghe Trần Hữu Dung nói tiếp: “Nhưng lần này La già lại lời quá, bỗng dưng được thăng lên trưởng phòng Thu mua...”

Cái gì? Câu nói này của Trần Hữu Dung làm tôi giật mình, lập tức cảm thấy có gì đó không
đúng. Tôi vội hỏi: “La già? Sao có thể thế được? Xét về tuổi đời phẩm
chất năng lực thì còn lâu mới đến lượt anh ta! Hơn nữa, Tưởng Nam vẫn
đang quản lý phòng Thu mua mà!”

“Cậu không biết thật hay giả vờ đấy?” Trần Hữu Dung trợn tròn mắt nhìn tôi như nhìn sinh vật ngoài hành tinh.

“Cái gì mà thật với giả?” tôi hỏi.

“Tưởng Nam vì cậu mà từ chức rồi, cậu không biết à?”

“Cái gì?” Lần này đến lượt tôi dùng ánh mắt ban nãy của Trần Hữu Dung nhìn
lại chị ta. “Tưởng Nam từ chức rồi? Vì tôi? Sao thế được? Tôi mới là
người bị chị ta đích thân sa thải mà!” Mẹ kiếp, hình như hôm nay là ngày Cá tháng Tư, chị ngực to này không phải đang lừa tôi chứ!

“He
he.” Trần Hữu Dung như thể đã đoán trước tôi sẽ có phản ứng như vậy, bèn ghé sát lại gần, gần đến nỗi tôi cảm thấy rờn rợn, sau đó dùng giọng
thần bí nói: “Trong công ty có tin đồn, chuyện của cậu vừa xảy ra, mấy
vị lãnh đạo liền mở cuộc họp tức thì. Cao Trào chủ trương khởi tố, nhưng bị Tưởng Nam chống đối. Song vì lần này cậu cũng thật quá lắm, dám nhận nhiều tiền như vậy, dù có là Tưởng Nam cũng không chống nổi cho cậu!
Cuối cùng không biết Cao Trào và Tưởng Nam cùng đi đến hiệp định bí mật
gì mà sau đó Tưởng Nam nộp đơn từ chức mới xem như bảo vệ được cậu!”

Nghe Trần Hữu Dung nói, đầu tôi như vang lên một tiếng nổ lớn, tôi thấy vô
cùng hổ thẹn, cùng lúc thấy rất vui mừng. Hổ thẹn bởi tôi vì chuyện này
mà giận Tưởng Nam mãi, không hề biết rằng chị phải vì tôi mà từ chức!
Chị đúng là không giống tôi, chị là lãnh đạo! Vui mừng lại bởi Tưởng Nam đối với tôi quá tốt. Tôi lần lượt bị Bạch Lộ rồi Bạch Lâm bỏ rơi, Tưởng Nam là bến đỗ cuối cùng của tôi, nhưng khi tôi xảy ra chuyện, không ngờ chính chị lại là người sa thải tôi, còn không thèm nghe tôi giải thích, điều này làm tôi vô cùng tức tối. Giờ biết chuyện chị hy sinh vì mình,
lòng tôi ấm áp khỏi phải nói.

Chia tay Trần Hữu Dung, tôi lập tức chui vào một bốt điện thoại gọi cho Tưởng Nam. Nhưng nh