Điệu Slow Trong Thang Máy

Điệu Slow Trong Thang Máy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324822

Bình chọn: 7.5.00/10/482 lượt.

ấc ống nghe lên
rồi mới nhận ra mình không hề nhớ số của chị. Tôi đứng đần người trong
bốt điện thoại một lúc lâu, chợt nhớ ra số của mình. Lần trước vì tức
quá, tôi đặt điện thoại lên bàn trả cho Tưởng Nam nhưng lại quên không
tháo sim. Hay là, gọi thử vào số đó có khi lại được chăng. Nghĩ vậy tôi
liền ấn số của mình. Không ngờ quả thực vẫn liên lạc được, sau mấy tiếng tút dài, giọng Tưởng Nam vang lên bên đầu kia điện thoại: “A lô!”

“Chị!” Tôi vừa nghe tiếng Tưởng Nam, nghĩ đến lòng tốt chị dành cho tôi, không kìm được liền òa lên khóc.

86.

Sau khi gặp Tưởng Nam tôi mới hiểu rõ mọi chuyện.

Thực ra lần đó Tưởng Nam được điều động xuống công ty chúng tôi là vì lão
khốn họ Lâm muốn loại bỏ Cao Trào. Trước khi Tưởng Nam đến, trưởng phòng Thu mua của công ty chúng tôi cùng một nhân viên thu mua đã bị sa thải
vì ăn hối lộ, tay trưởng phòng đó chính là người của Cao Trào. Lão họ
Lâm vốn muốn nhân việc này lật đổ Cao Trào, nhưng Cao Trào cũng không
phải tay vừa, xuất chiêu thí xe giữ tướng, nhanh chóng ra tay xử lý tay
trưởng phòng kia để bảo toàn cho mình. Lão họ Lâm mượn cớ này cài Tưởng
Nam vào công ty chúng tôi, mục đích rất đơn giản, chính là để hạ bệ Cao
Trào. Nhưng sau chuyện kia, Cao Trào nhất mực thận trọng, thành ra Tưởng Nam vẫn không làm gì được lão ta.

Cao Trào vì dự án thu mua này
mà gặp tai vạ nên để giải oan cho mình, lão không nhúng tay vào nữa. Sau khi Tưởng Nam tiếp nhận công việc, cũng vô cùng thận trọng, sợ bị Cao
Trào cắn ngược nên vẫn trì hoãn không xử lý cho xong. Nhưng gần đây trên tổng công ty bắt đầu thúc giục, mà Tưởng Nam vì chuyện Đá Nhỏ phải ra
nước ngoài nên mới giao việc này lại cho tôi.

Tưởng Nam vừa đi
Cao Trào liền biết thời cơ đã đến. Hắn không có nước ra tay đối phó với
Tưởng Nam, nhưng xử lý một kẻ non tay như tôi thì quá dễ. Vậy nên mới
xuất hiện chuyện ông chủ Mã. Chuyện này ngay từ khi bắt đầu đã là một
cái bẫy, từ khi La già dẫn dụ tôi gặp ông chủ Mã, tới lúc ông chủ Mã nói muốn đưa tiền cho tôi, tất cả đều là giả hết. Bảo sao lại có một chuyện tốt nhường ấy! Ông chủ Mã lại có thể bỏ ra một khoản tiền lớn như vậy
cho một tên nhân viên thu mua quèn như tôi. Hơn nữa sau đó tôi tìm gặp
ông ta đòi tiền, ông ta không nghĩ một giây đã lập tức đồng ý luôn. Giờ
nghĩ lại, mọi chuyện thật quá dễ dàng, như đã được đạo diễn sẵn từ
trước. Hừ, chỉ trách tôi quá ngu, ngay đến một cái bẫy đơn giản là thế
mà cũng không nhận ra. Kết quả cuối cùng của việc này là tôi bị sa thải, Tưởng Nam rút lui, Cao Trào một lần nữa nắm quyền. Đáng tức nhất là tên khốn La già kia lại vì thế mà được thăng chức, làm trưởng phòng Thu
mua. (Thật đúng là không còn lẽ trời gì nữa! Lần sau gặp lại thằng khốn
nạn ấy tôi nhất định sẽ thọi nốc ao hắn như anh Zi hói[1'> thọi Materazzi cho xem!)

[1'> Zidane.

Chuyện này nói ra cũng chẳng có gì
phức tạp, tuy có rất nhiều tình tiết Tưởng Nam không kể rõ, nhưng tôi
vẫn có thể đoán ra đại khái. Chị lái xe đến bốt điện thoại đón tôi, đến
khi tôi hiểu rõ mọi chuyện, hai chúng tôi vẫn đang ở trên xe. Tưởng Nam
lái xe phóng đi trong màn đêm thành phố, lúc nói ra chuyện này sắc mặt
chị có vẻ mệt mỏi, và hơi tê dại. Dường như chị đã quá quen và chán ghét mấy chuyện đấu đá trong công ty này. Tôi ngồi bên cạnh chị, im lặng
ngẫm nghĩ: giờ Tưởng Nam đã bị buộc phải rút lui, Cao Trào coi như ngồi
vững cái ghế cao nhất công ty, như vậy Bạch Lâm sẽ càng yêu lão ta phải
không?

Đang mải nghĩ ngợi, bất chợt nghe Tưởng Nam nói: “Tiểu Triệu! Giờ đã tìm được việc làm chưa?”

“Vẫn chưa,” tôi đáp.

Tưởng Nam nói: “Thế ngày mai cậu cùng chị đi xa khỏi thành phố chơi cho thanh thản! Lâu lắm rồi chị không được nhẹ nhõm.”

“Đi đâu?” Nhìn vẻ trông đợi trên mặt Tưởng Nam, tôi chẳng nghĩ ngợi gì liền nhận lời luôn.

“Trấn Giang.” Chị nói, giọng đều đều không nghe ra cảm xúc gì.

“Trấn Giang?” Tôi bất giác thần người. Nói thực chỗ chúng tôi từ xưa đã là
chốn phồn hoa đô thị, xung quanh những địa điểm có thể du ngoại phải nói là quá nhiều, trong số đó Trấn Giang là một địa danh bình thường không
để đâu cho hết bình thường, sao chị lại nghĩ tới việc đến đó chơi nhỉ?

Hai ngày sau khi hòa giải với Tưởng Nam, tôi và chị cùng lái xe đi Trấn
Giang. Trấn Giang nằm ở điểm giao nhau giữa sông Trường Giang và kênh
đào Bắc Kinh - Hàng Châu, đối diện là Dương Châu ở phía Bắc. Tuy nơi này rất gần với thành phố nơi tôi làm việc, nhưng tôi chưa có dịp đi qua,
chỉ nghe nói giấm ở đây rất nổi tiếng.

Lái chiếc BMW của Tưởng
Nam đi chưa đầy một tiếng đã đến Trấn Giang. Đến nơi rồi, vẻ mặt Tưởng
Nam liền trở nên rất kỳ lạ, ánh mắt chị đờ đẫn nhìn ra quang cảnh bên
ngoài, như thể vừa rất sợ hãi lại vừa rất nhung nhớ. Tôi ngồi bên ghế
lái, thầm lấy làm lạ. Đang nghĩ liệu có nên hỏi không, thì Tưởng Nam đã
mở miệng trước. “Tiểu Triệu,” chị nói, giọng cũng phức tạp như nét mặt
chị lúc này, “cậu biết không? Chị là người Trấn Giang đấy. Ha ha, hồi
nhỏ chị đã từng chơi trên con đường này. Cậu xem


XtGem Forum catalog