
ng Nam hôm nay
làm sao, khiến tôi có cảm giác hoàn toàn không khác gì Bạch Lâm.
Tôi đang ngẩn ngơ, Tưởng Nam lại nói: “Cảnh ở đây đẹp thật đấy, chúng ta đi dạo một chút đi!” Tôi hơi sững người, không hiểu sao Tưởng Nam lại nói
ra câu đó. Chợt một cơn gió đêm thổi tới, nước trong hồ, liễu ven hồ
cũng lay động dập dờn theo gió. Dưới ánh trăng, nước hồ, liễu rủ và gió, thậm chí tôi và Tưởng Nam đều bỗng như nên thơ hơn.
88.
Tôi cùng Tưởng Nam đi dạo ven hồ một lúc rồi quay về nhà nghỉ. Thời gian
này tôi có cảm giác Tưởng Nam không còn vẻ cao ngạo lạnh lùng chẳng coi
ai ra gì như trước kia nữa, mà đã trở nên nhẹ nhàng, dịu dàng, tĩnh lặng hơn nhiều. Tôi đi dạo cùng chị, chốc chốc lại bất giác ngỡ chị là Bạch
Lâm, một Bạch Lâm dịu dàng, điềm tĩnh, trầm lặng và thanh tao.
Sau khi về phòng, nằm lên giường, tâm trí tôi tiếp tục nghĩ đến Bạch Lâm.
Cả hình ảnh Tưởng Nam tha thướt dưới ánh trăng ban nãy cũng chốc chốc
tái hiện, đến cuối cùng tôi chợt nhận ra mình gần như chẳng phân biệt
nổi đâu là Tưởng Nam đâu là Bạch Lâm nữa. Dường như hai người họ đã hòa
vào làm một, quẩn quanh trong đầu tôi, cùng tôi thả bộ dưới ánh trăng
bên hồ. Đang ngây người, chợt tôi nghe có tiếng điện thoại vang lên
trong phòng. Tiếng chuông điện thoại kéo tôi khỏi cơn mộng mị, tôi đưa
tay với lấy ống nghe bên giường.
“A lô!” Giọng Tưởng Nam truyền lại từ đầu bên kia: “Tiểu Triệu à?”
“Vâng.”
“Cậu qua phòng chị một lát, dàn loa bên này chẳng hiểu sao không dùng được, cậu sang xem giúp chị.”
“Vâng, được ạ.”
Cúp điện thoại, tôi xuống giường đi sang phòng Tưởng Nam ngay kế bên, gõ
cửa. Cửa như thể tự động biết mở, chắc Tưởng Nam đã đứng sau cửa đợi
tôi. Đợi đến khi trông thấy Tưởng Nam đằng sau cánh cửa, tôi bất giác
nín thở.
Tôi dám đưa đầu vào miệng cá sấu mà thề rằng, người phụ
nữ trước mặt tôi đây là người phụ nữ quyến rũ gợi cảm nhất tôi từng nhìn thấy trong đời. Mái tóc chị đen nhánh buông dài, đổ xuống như thác
nước. Trên người là bộ đồ ngủ rộng màu bạc, cổ chữ V khoét sâu, có thể
thấy cả khe ngực. Dáng người đó khuôn mặt đó bộ đồ ngủ đó cùng mái tóc
đen vô cùng ăn khớp, lại thêm cả hương nước hoa quen thuộc thoang thoảng tỏa ra từ người chị, tất cả đủ để khiến bất kỳ gã đàn ông nào cũng nảy
ra ý đồ bất chính.
Tim tôi lập tức đập nhanh, đầu óc choáng váng, họng khô khốc, chỉ muốn nuốt nước bọt. Mặt khác chân tôi cũng thấy run
run, tôi sợ, mơ hồ cảm giác hôm nay sẽ xảy ra một sự kiện mang tính lịch sử trọng đại, hoặc có thể trở thành bước ngoặt hay cột mốc trong cuộc
đời tôi.
Thấy tôi đần mặt đứng đấy Tưởng Nam nhoẻn cười, càng đẹp hơn bao giờ hết. Vào đi! Chị nói: “Cứ đứng mãi trước cửa thế làm gì?”
Bấy giờ tôi mới chợt bừng tỉnh, con tim không hiểu sao bỗng rung động, mặt
không khỏi đỏ bừng. Tưởng Nam thấy tôi đỏ mặt, ánh mắt cũng liếc tôi đầy ẩn ý. Mặt tôi lại càng đỏ hơn. Đang hoang mang bỗng lại nghe Tưởng Nam
nói: “Tiểu Triệu, cậu vào đây xem cho chị cái dàn loa này, không hiểu
sao chẳng phát ra tiếng gì cả?”
Tôi lúc này mới nhớ ra mục đích
Tưởng Nam gọi mình tới, bèn đi theo chị tới chỗ đặt dàn loa, khom lưng
xuống xem xét. Tưởng Nam đứng sau nhìn tôi. Nói thực tôi chưa từng mó
vào loa đài bao giờ, cúi xuống lọ mọ một hồi, thử đưa tay ra ấn nút
Play, tiếng nhạc tức thì vang lên không trục trặc lấy nửa giây. Tiếng
loa phát ra vừa đúng bài “Yesterday” Tưởng Nam thích nhất. Tôi thấy dàn
loa không hỏng hóc gì, bèn đứng thẳng lên quay người lại, định nói câu:
“Dàn chạy được rồi.”
Bất ngờ Tưởng Nam ôm chầm lấy tôi, sau đó cả người chị sáp lại. Tiếp nữa miệng tôi được một thứ vừa thơm vừa mềm lấp đầy.
Á! Khoảnh khắc bờ môi Tưởng Nam áp tới tôi mới biết mình đã mắc lừa. Thực
ra chị đâu muốn tôi tới sửa dàn loa, mà là muốn mê hoặc tôi thì có. Nụ
hôn của chị nồng nhiệt lạ thường, khác hẳn với lần chị hôn tôi trong xe
đêm đó, cực kỳ giống với nụ hôn của Bạch Lâm trong thang máy. Chị ôm tôi rất chặt, cũng hệt như Bạch Lâm hôm đó. Còn cả mùi hương trên người chị nữa, cũng giống hệt Bạch Lâm.
Thoáng chốc, tôi thấy mình như trở lại khoang thang máy trong bệnh viện, và người đang hôn tôi lúc này
dường như không còn là Tưởng Nam mà chính là Bạch Lâm. Tôi không thể
khống chế dục vọng trong mình được nữa, tay tôi siết chặt lấy eo chị,
môi tôi đáp trả lại nụ hôn của chị.
Đèn trong phòng sáng trưng,
hắt bóng tôi và Tưởng Nam lên tường. Trong tiếng guitar và tiếng hát của Paul McCartney, hai bóng người quấn chặt lấy nhau, đến cuối cùng chẳng
còn phân biệt nổi ai với ai nữa.
Tôi và Tưởng Nam đã lên giường.
Có lẽ do thời gian này tôi đã kìm nén quá nhiều nên khát khao sự kích
thích. Có lẽ do bữa tối tôi đã uống quá nhiều rượu nên giờ hơi men bốc
lên. Hoặc do thái độ vô tình của Bạch Lâm khiến tôi muốn có hành động
trả thù nàng. Hay bởi tôi muốn dùng cách này để báo đáp Tưởng Nam. Và có khi là vì hôm nay Tưởng Nam và Bạch Lâm quá giống nhau, tôi không thể
nào phân biệt nổi hai người. Tóm l