
ực sự nằm ngoài dự liệu của tôi. “Vậy Đá Nhỏ thì thế nào? Còn cả tôi nữa?” Tôi gào lên trong điện thoại.
Tưởng Nam không trả lời, một lúc sau, chị dập máy. Trước khi điện thoại bị
ngắt, tôi hồ như nghe thấy tiếng òa khóc từ đầu dây bên kia. Tôi cuống
cuồng lập tức gọi lại không biết bao nhiêu lần, nhưng Tưởng Nam đều
không nghe máy. Đang không biết làm thế nào, bỗng nhiên nhận được tin
nhắn từ chị: “Tiểu Triệu! Xem trong file tài liệu trên điện thoại có một bức thư cho cậu.”
“Tiểu Triệu!” Bức thư Tưởng Nam lưu lại trong
điện thoại của tôi có nội dung như sau: “Thực ra chị muốn nói rõ ràng
những chuyện này trước mặt cậu, nhưng chị không nói nổi. Chị sắp kết hôn cùng Lâm rồi, chính là tên khốn họ Lâm mà chắc chắn cậu cũng biết! Cậu
đừng ghen, chị cưới hắn hoàn toàn không phải vì yêu hắn, mà là vì chị
hận hắn, chị muốn trả thù hắn, trả thù thật thâm độc. Hắn ta đã gần 50
tuổi rồi nhưng vẫn chưa có con trai, lúc nào hắn cũng muốn có con trai
kế thừa tài sản. Ha ha, mấy hôm nay là ngày nguy hiểm của chị, chị lên
giường cùng cậu mấy ngày nay chính là vì muốn có con với cậu. Tuy thời
gian chúng ta ở bên nhau không lâu, nhưng tối nào cậu cũng rất mãnh
liệt, chị nghĩ chắc chắn mình đã mang trong người giọt máu của cậu. Đợi
sau ba tháng, chỉ cần biết cái thai là con trai, chị sẽ kết hôn cùng
Lâm. Chị sẽ khiến hắn nuôi con cho chúng ta, khiến hắn đem tất cả tài
sản để lại cho con chúng ta. Đúng vào thời khắc trước khi hắn lâm chung, chị sẽ nói ra toàn bộ sự thật với hắn, để hắn chết không nhắm nổi mắt!”
Đọc đến đây, tuy tôi cũng vô cùng căm ghét tên khốn họ Lâm nhưng vẫn bất
giác lạnh buốt sống lưng. Tôi không biết tên vô lại ấy đã làm chuyện gì
biến thái với Tưởng Nam để chị phải hận hắn đến như thế.
“Còn về
Đá Nhỏ...” Tôi kéo xuống dưới, đọc tiếp: “Lần trước đi Singapore chị
không tìm được thằng bé, chị nghĩ chị sẽ mãi chẳng thể tìm được thằng bé nữa...” Lúc này hình ảnh Đá Nhỏ chợt hiện lên trong đầu tôi, thằng nhóc đáng yêu như chú gấu nhỏ ngoác miệng gọi tôi “cậu! cậu!”, nó đã đi đâu? Trong đầu tôi lóe lên một ý nghĩ: “Tưởng Nam sinh con cho tôi lý do một phần là vì chị đã mất đi Đá Nhỏ, chị muốn có một đứa con nữa.”
“Tiểu Triệu!” Tôi kéo xuống phần sau bức thư, Tưởng Nam đột nhiên đổi giọng:
“Có chuyện này nói ra cậu đừng giận nhé, được không? Thực ra rất nhiều
lúc chị nghĩ cậu là người đó. Hai người quá giống nhau, nên chị không
thể nào phân biệt rạch ròi. Hì, chị cũng rất thích cậu, thật đấy. Nhưng
chị nghĩ cậu cũng không buồn quá đâu nhỉ, vì người cậu yêu không phải là chị mà là Bạch Lâm kìa! Đúng không? Thực ra chuyện dự án thu mua lần
này, người Cao Trào muốn đối phó là chị, lúc đó chị không hề biết vì sao hắn ta khăng khăng muốn dồn cậu vào chỗ chết. Mãi đến sau này Bạch Lâm
gọi điện cho cậu, khi đó điện thoại của cậu đang ở chỗ chị, chị đã nghe
điện thoại. Mãi đến lúc đó chị mới biết hóa ra người cậu thích không
phải chị, cũng không phải cô bạn học kia, mà là cô ấy. Còn Cao Trào sở
dĩ muốn cậu chết, chắc chắn là vì Bạch Lâm đã nói đỡ cho cậu trước mặt
hắn ta. Con người Cao Trào rất nhỏ mọn, Bạch Lâm vốn định giúp cậu nhưng vì thế lại càng khiến Cao Trào muốn ép cậu phải chết!”
Tôi không ngờ Tưởng Nam lại nhắc đến Bạch Lâm trong bức thư gửi cho tôi, hơn nữa
từ câu chữ của chị, có thể thấy Bạch Lâm không hề đến nỗi tuyệt tình như tôi nghĩ. Hóa ra Bạch Lâm từng gọi điện cho tôi, nàng còn xin hộ tôi
với Cao Trào. Trong thư Tưởng Nam không hề nhắc đến chuyện sau khi chị
nhận điện thoại của Bạch Lâm, bọn họ có nói chuyện với nhau không. Nếu
có thì là chuyện gì? Bạch Lâm liệu có xin Tưởng Nam tha cho tôi không?
“Được rồi!” Bức thư của Tưởng Nam cũng đã đến trang cuối cùng: “Nói đến đây
thôi! Chị yêu cậu! Chị biết cậu nhận món tiền kia của ông chủ Mã chắc
chắn là có lý do. Chị không trách cậu. Trước khi trở lại Trấn Giang, chị đã chuyển một triệu tệ vào tài khoản của cậu, cậu không được không nhận đâu đấy. Cậu cũng không phải lo cho chị, mấy năm nay chị kiếm được
không ít tiền, ở Thượng Hải chị cũng còn mấy căn nhà. Dù cho có không
mang thai con trai thì chị vẫn đủ tiền để sống. Số tiền này cậu cứ cầm
lấy, muốn dùng vào việc gì thì dùng! Ờ, đúng rồi, còn một chuyện nữa,
bài ‘Yesterday’ trong điện thoại của cậu là do cậu hát đấy à? Nghe hay
lắm, guitar cũng rất tuyệt, là cậu đánh hả? Ha ha, trước kia người đó
chơi guitar cũng hay lắm...”
Đọc đến chữ “lắm” cuối cùng, ngón
tay cái của tôi vẫn di xuống tiếp, tôi không muốn bức thư của Tưởng Nam
kết thúc như vậy, nhưng mặc tôi có kéo xuống bao lần, màn hình vẫn không có gì biến đổi. Tôi thất vọng nhìn trân trân màn hình điện thoại, muốn
khóc nhưng lại không khóc nổi. Thực ra đến hiện giờ tôi cũng không hiểu
giữa mình và Tưởng Nam là kiểu tình cảm gì. Hai chúng tôi yêu nhau,
nhưng người cả hai yêu nhất lại không phải người kia. Có lẽ ban đầu chị
cũng muốn mãi mãi làm chị tôi, nhưng chuyện Đá Nhỏ đã kích động chị.
Khiến chị cuối cùng đã cùng tôi vượt qua giới hạn. Giờ nghĩ lại, tối đó
bên hồ Đáp Ảnh