XtGem Forum catalog
Điệu Slow Trong Thang Máy

Điệu Slow Trong Thang Máy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324742

Bình chọn: 7.00/10/474 lượt.

, bỗng nhiên lại thấy hơi thinh
thích tên nhóc này.

91.

Đợi Dương Phong đi xa rồi, tôi mới nhìn xuống món đồ trong tay. Gói to là một tập tranh, còn trong túi
đựng một bưu phẩm, nhìn chữ bên trên thì là của Bạch Lộ gửi từ Nhật về.
Tôi lập tức tìm một quán cà phê gần trường, vào gọi một cốc cà phê rồi
ngồi xuống bàn giở tập tranh. Bên trong từng trang đều là tranh vẽ Bạch
Lộ. Có bức em mặc đồng phục trong lớp học, có bức em mặc váy dài đứng
bên hồ Lệ Oa, ôm gối ngồi bên sân vận động, có bức tóc dài có bức tóc
ngắn. Tôi lật mãi giở mãi, chợt nhớ tới hôm trông thấy Dương Phong và
Bạch Lộ ở bên nhau, khi ấy sau lưng Dương Phong hình như cũng có đeo giá vẽ. Lẽ nào Bạch Lộ đi cùng Dương Phong không phải vì em thích cậu ta mà chỉ là muốn cậu ta giúp vẽ tranh cho mình? Và cả, Bạch Lộ cắt tóc ngắn
cũng không phải vì muốn quên tôi mà là muốn lưu lại cho tôi thêm nhiều
hình ảnh hơn? Càng nghĩ tôi lại càng thấy chắc chắn là vậy, vì thái độ
của Dương Phong lúc nãy đã chứng minh rất nhiều chuyện, nếu thực sự là
một đôi với Bạch Lộ, cậu ta còn dùng ánh mắt đố kỵ đó nhìn tôi làm gì?
Cậu ta có trả điện thoại của Bạch Lộ lại cho tôi không? Lẽ nào Bạch Lộ
vốn không hề thay lòng đổi dạ?

Lật tới bức tranh cuối cùng, bất
ngờ lại là cảnh Bạch Lộ nằm trên giường bệnh! Tối hôm tôi tới thăm Bạch
Lộ, trong phòng bệnh đã có bức tranh này, chỉ có điều khi đó còn chưa
hoàn thành. Nhìn kỹ lại, dưới bức tranh có một hàng chữ nhỏ viết bằng
bút máy: “Lư lừa, em nguyện mãi làm bông lam liên hoa trong đời anh!”

Đọc dòng chữ này, cuối cùng tôi đã xác định được tình cảm Bạch Lộ đối với
mình. Sống mũi tôi lập tức cay cay, tròng mắt nóng rực, nước mắt không
ngăn nổi trào ra. Lách tách mấy giọt rơi lên bức tranh, đúng vào hàng
chữ nhỏ, lòng tôi lại càng nhức nhối, nước mắt không ngừng tuôn như mưa.

Lặng lẽ khóc hồi lâu mới chợt nhớ đến gói bưu phẩm, bên trong sẽ là gì đây?
Nghĩ vậy, tôi nhẹ nhàng mở gói đồ ra. Sau đó, tôi đờ đẫn, bên trong là
chiếc MP3 Sony NW-A605 Bạch Lâm từng nhờ tôi tặng Bạch Lộ vào ngày sinh
nhật em.

Tôi lau nước mắt, lấy chiếc MP3 ra, đeo tai nghe vào rồi bật máy. Một tiếng sáo du dương vang lên bên tai tôi, giai điệu quen
thuộc đến lạ, còn đang ngẩn ngơ thì tiếng sáo đã yếu đi, tiếng hát của
tôi vang lên, tiếp đó là tiếng guitar, tiếng trống. Tôi giật mình, đây
chẳng phải bài “Lam liên hoa” tôi tặng Bạch Lộ làm quà sinh nhật sao?
Khi đó tôi từng nói với Bạch Lộ, muốn em dùng tiếng sáo của mình hoàn
thiện bài hát này, đó thực ra chỉ là màn kịch tôi bày ra hòng giành lấy
tình cảm của em, không ngờ em lại coi đó là thật, còn thu lại hoàn chỉnh bài hát này nữa.

Tôi nghe bài “Lam liên hoa”, trong đầu không
khỏi nhớ đến buổi tối sinh nhật Bạch Lộ, em quay người lại gào to với
tôi rằng em đồng ý. Nước mắt tôi vốn vẫn chưa dứt lúc này lại càng ào ra ồ ạt, tôi không đưa tay lau, bởi tôi biết có lau nữa lau mãi cũng chẳng thể ngăn nổi những giọt nước mắt đang tuôn như mưa này. Vài người trong quán cà phê thấy vậy bèn nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ như thể đang trông thấy người sao Hỏa. Tôi chẳng còn tâm trí đâu để ý đến họ. Bên tai tôi
chỉ có tiếng nhạc trong MP3, trong đầu tôi chỉ có hình ảnh Bạch Lộ.

Lâu sau, bài hát đã kết thúc, nhưng tôi vẫn không tắt MP3, chỉ ngồi đó đờ
đẫn. Một thoáng sau, từ MP3 lại vang lên tiếng đàn guitar. Tôi vừa nghe
đã nhận ra đó là bài “Những đóa hoa ấy” của Phác Thụ, chỉ có điều ngón
đàn vẫn rất trúc trắc. Đoạn dạo đầu trôi qua, tiếng Bạch Lộ vang lên:
“Tiếng cười nơi ấy làm em nhớ lại... những đóa hoa ấy của anh... lặng lẽ nở trong từng góc nhỏ cuộc đời vì anh...” Tiếng hát từ từ yếu đi, nhưng vẫn không hề biến mất mà tồn tại như nhạc nền, sau đó tôi nghe tiếng
Bạch Lộ gọi tôi Lư lừa, sau đó nữa, tôi nghe tiếng em bắt đầu nói chuyện với tôi.

“Lư lừa! Khi anh nghe được những lời này thì em đã phẫu thuật xong rồi. Không biết khi đó em có còn trên thế gian này không.
Giờ em đang ở Tokyo, Nhật Bản, thời gian ghi âm là ngày 26 tháng Ba. Hôm qua em đã đi công viên Ueno ngắm hoa anh đào, thật sự là rất đẹp rất
đẹp. Em vẫn luôn muốn trở thành bông lam liên hoa không bao giờ héo tàn
trong bài hát của Hứa Nguy, nhưng em nghĩ chắc mình chỉ có thể là hoa
anh đào được thôi. Nghe nói Nhật Bản có câu ngạn ngữ là ‘đào hoa bảy
ngày’, em nghĩ đợi đến khi em trải qua phẫu thuật thì những bông hoa đẹp đẽ kia e là đã rụng cả rồi! Ha ha, anh nghe bài ‘Những đóa hoa ấy’ em
đánh chưa? Anh dạy em cả kỳ nghỉ đông nhưng em vẫn chẳng đánh được bằng
một phần mười anh. ‘Chúng ta cứ vậy, mỗi người một phương trời.’ Câu này Phác Thụ viết hay quá đi! Ừm... Lư lừa, em yêu anh! Em thật sự rất rất
yêu anh, em đã nói với anh rồi đấy, em yêu anh, ngay từ lần đầu gặp anh
em đã thích anh rồi, và sẽ mãi mãi không thay đổi, đấy chính là tình yêu của con gái cung Ma kết bọn em. Lư lừa, em yêu anh! Em rất cảm ơn anh
đã cho em một tình yêu đẹp lạ thường. Anh thực hiện ba ý nguyện của em,
tặng em món quà sinh nhật tuyệt vời nhất, anh cùng em đón một năm mới ấm áp, anh c