
con số đỏ mỗi lúc một chuyển dần về 1, không khỏi nhớ tới lần
đầu gặp Bạch Lâm, nếu không có sự cố lần đó, liệu giữa tôi và Bạch Lâm
có thể xảy ra bao chuyện thế này không? Rồi lại nhớ tới buổi tối lễ Tình nhân, sự cố thang máy ngắn ngủi lần đó đã giúp tôi biết được trong lòng nàng cũng có tôi, đó có lẽ là khoảnh khắc lãng mạn nhất giữa tôi và
nàng! Nghĩ đến đây, tôi không khỏi bắt đầu mong chờ thang máy có thể
khựng lại lần nữa. He he, nếu vậy nhất định tôi có thể giành lại Bạch
Lâm.
Đang mơ tưởng ngớ ngẩn, thang máy quả nhiên khựng lại.
Sặc! Khoảnh khắc thang máy khựng lại, suýt chút nữa tôi đã vung tay hô lớn
vạn tuế, cái thang máy này quả thật chu đáo quá, ông trời đối với tôi
quả thật quá ban ơn, thế giới này quả thật quá tươi đẹp, chuyện tốt thế
này cũng để tôi gặp tới ba lần liền? Tôi vui sướng đến phát cuồng, chỉ
muốn ôm chầm lấy Bạch Lâm, nói với nàng rằng: “Thấy chưa em yêu, đây
chính là chỉ thị của thần tiên, em mãi mãi phải là của anh! Em không
trốn được đâu! Cứ để lão dâm tặc Cao Trào kia đi gặp quỷ cho rồi!”
Đang lâng lâng tưởng tượng, bất chợt nghe “tinh” một tiếng, tôi sững người,
đưa mắt nhìn đã thấy cửa thang máy mở ra rồi. Bên ngoài là đại sảnh bệnh viện im phăng phắc. Tôi bất giác đứng ngẩn ra, lúc này mới biết hóa ra
không phải thang máy gặp sự cố, mà là... mà là đã xuống đến nơi rồi.
Nhìn rõ chân tướng sự việc, lòng tôi lập tức trĩu xuống, buồn không để đâu
cho hết. Dường như Bạch Lâm cảm thấy tôi có vẻ là lạ, ánh mắt khẽ lướt
qua tôi, rồi cất bước như thể muốn ra ngay khỏi thang máy.
“Bạch Lâm!” Thấy Bạch Lâm sắp bước ra ngoài, tôi không biết lấy được dũng khí từ đâu, gọi to tên nàng, lớn tiếng hỏi: “Vì sao?”
Bạch Lâm sững người, khựng lại. Tôi đứng sau lưng nàng, nói tiếp: “Rốt cuộc
tôi có điểm gì không tốt? Vì sao em thà chọn một kẻ đốn mạt như Cao Trào chứ không chọn tôi? Đúng thế! Tiểu Lộ từng thích tôi, nhưng người tôi
yêu vẫn luôn là em!” Càng nói tôi càng bừng bừng phẫn nộ, mở rộng quai
hàm nói như bắn súng liên thanh: “Hôm sinh nhật Tiểu Lộ, em nhờ tôi mang quà đến cho em ấy, khi đó tôi đã muốn nói rõ hết mọi chuyện. Nhưng em
ấy có bệnh, tôi sợ em ấy không chịu nổi sự kích động như vậy. Kết quả
mới thành ra chuyện sau này. Nhưng tấm lòng tôi đối với em chưa bao giờ
thay đổi. Em biết không? Kể từ lần đầu chúng ta gặp nhau trong thang
máy, tôi đã yêu em rồi. Tôi cũng không biết vì sao mình lại tự dưng đi
yêu một người xa lạ như em. Nhưng tôi đã yêu em, từ đó về sau ngày nào
tôi cũng nghĩ đến em, mơ tưởng mình có thể được gặp em. Em có biết vì
sao tôi lại đi ứng tuyển vào phòng Thu mua không? Đó cũng là vì em đấy!
Vì tôi muốn được ở bên em! Tôi muốn ngày nào cũng có thể trông thấy em!
Những ngày sống ở nhà em, là những ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời
tôi. Em còn nhớ tối hôm nhà có chuột không? Khi đó chúng ta ở gần nhau
là vậy! Em còn nhớ bài hát ‘Nàng trong giấc mơ’ đêm đó không? Đó là bài
hát tôi đàn tặng em! Khi đó em đứng trước cửa nghe tôi hát, tôi sẽ mãi
mãi không thể nào quên!”
Đang nói đến đây, cửa thang máy lại
“tinh” một tiếng khép lại. Tiếng tôi trở nên vang hơn, trong không gian
nhỏ hẹp này, cũng không rõ là âm thật hay âm vọng: “Tôi yêu em, Bạch
Lâm! Trước đây tôi không bao giờ dám nói với em câu này, vì tôi không
hiểu trái tim em. Nhưng buổi tối lễ Tình nhân chúng ta ở trong thang
máy, khi tôi ôm em khiêu vũ trong tiếng hát của chính mình, tôi đã cảm
nhận rõ ràng được trái tim em. Tôi biết em cũng thích tôi! Nếu như hôm
đó Tiểu Lộ không quay về, chắc hẳn mọi chuyện đã khác rồi! Em biết Tiểu
Lộ thích tôi, nên muốn nhường tôi cho Tiểu Lộ phải không? Nhưng giờ Tiểu Lộ đã thích người khác rồi, hai quyển sách em nhờ tôi đưa cho em ấy,
tôi cũng đã không đưa. Vì làm như vậy hoàn toàn không có ý nghĩa gì!
Người tôi yêu là em, và chỉ có mình em, điều này mãi mãi không thể thay
đổi!”
Tôi càng nói càng phấn khích, đang mở miệng định nói tiếp
thì Bạch Lâm đột nhiên quay người lại ôm lấy tôi, sau đó tôi thấy môi
mình ấm nóng, nàng hôn tôi mãnh liệt.
83.
Trời! Trong
khoảnh khắc bờ môi Bạch Lâm áp đến tôi gần như phát điên, đây là thật
sao? Đây là thật sao? Tôi thậm chí không thể tin nổi mọi điều trước mắt
(không, là trên môi)! Bạch Lâm, người tôi ngày nhớ đêm mong, người tôi
luôn yêu thương đang hôn tôi. Tôi chỉ thấy đầu óc choáng váng, còn trái
tim như dùng phải thuốc kích thích đang ra sức đập điên cuồng.
Nụ hôn của Bạch Lâm cuồng nhiệt lạ thường, thật khó tưởng tượng một người
bề ngoài dịu dàng như nàng lại có lúc mãnh liệt thế này. Tôi được nàng
hôn đến đờ đẫn. Nàng như thể đang dốc toàn bộ sức lực vào hôn tôi, lưỡi
tôi môi tôi bị nàng cắn đau nhói, lưng cũng bị ngón tay nàng cào bỏng
rát. Tôi cảm nhận được niềm khoái cảm trong đau đớn, cảm giác lâng lâng
như đang bay, lại như đang nằm mơ. Tôi bỗng nhớ đến nụ hôn của Tưởng Nam với tôi đêm đó, một Tưởng Nam bề ngoài phóng túng nhưng lại có nụ hôn
rất dịu dàng, còn một Bạch Lâm bề ngoài dịu dàng thì nụ hôn lại vô cùng
hoang dạ