Điệu Slow Trong Thang Máy

Điệu Slow Trong Thang Máy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325042

Bình chọn: 8.00/10/504 lượt.

một tên lính hầu như tôi, đi bên cạnh chị ta, cũng cảm thấy
thật ra dáng.

Buổi chiều bận cuống cuồng đến mãi hơn 5 giờ, Tưởng Nam gặp gỡ rất nhiều người. Trong số họ có những vị là chủ quản các
phòng ban trên tổng công ty, cũng có một số là giám đốc các công ty con ở tỉnh ngoài giống chị ta. Tôi đi theo lần này có cảm giác như làm thư ký của chị ta vậy. Thậm chí có người còn hỏi Tưởng Nam: “Đây là thứ ký của cô à?”

“Cứ cho là vậy đi!” Tưởng Nam lúc nào cũng đáp một câu như thế.

Một khi Tưởng Nam nói vậy, lòng tôi lại dấy lên một cảm giác khó tả. Sặc! Nam thư ký của một sếp nữ, nghe đã thấy mờ ám rồi…

Cuộc họp Tưởng Nam nói đến ngày kia mới tổ chức, chắc sẽ diễn ra trong
khoảng hai đến ba ngày. Nhưng ở Thượng Hải lâu như vậy mà chị ta không
hề có ý định tìm khách sạn, thật không biết sẽ tính thế nào đây.

Rời tổng công ty, Tưởng Nam điều đến một chiếc xe màu trắng. Tôi không rõ
về xe hơi lắm, nên cũng không biết là hiệu gì, chỉ biết ngồi vào trong
thấy rất thoải mái, thích hơn ngồi taxi nhiều. Tưởng Nam lái xe, băng
băng đi trên đường cái. Tôi ngồi cạnh chị ta, cứ ngỡ như đang nằm mơ.
Thật không hiểu vì sao Tưởng Nam lại muốn tôi cùng chị ta tới Thượng Hải tham dự hội nghị. Trên thực tế, ở Thượng Hải tôi chẳng có tí tác dụng
nào cả.

“Tiểu Triệu.” Tôi đang thẫn thờ, Tưởng Nam bên cạnh bỗng lên tiếng: “Cậu có biết lái xe không?”

“Không… không biết ạ.” Tôi nói, trong lòng chợt thấy rất tự ti. Mẹ kiếp, tôi
sinh ra lớn lên ở nông thôn, làm gì có cơ hội học lái xe chứ. Nhớ hồi
nhỏ, nếu nhìn thấy một chiếc xe ô tô thì cứ gọi là phấn khích như phát
hiện được đĩa bay.

“Ừ.” Tưởng Nam im lặng một thoáng, rồi đột
nhiên nói: “Cậu nên học lái xe, thế này đi, đợt này về cậu hãy đi đăng
ký lớp học lái, công ty sẽ trả 80% học phí.”

Sặc! Tôi nghe mà
không dám tin vào tai mình, bàng hoàng vì bất ngờ được sủng ái đạt cấp
12. Bình thường Tưởng Nam chẳng tử tế gì với tôi, sao giờ không những
kéo tôi đi họp cùng, lại còn nói sẽ cho tôi học lái xe bằng tiền công ty nữa chứ, thật không tài nào hiểu nổi! Lẽ nào, lẽ nào chị ta quả thực đã động lòng trước cái tin nhắn tiếu lâm người lớn đó của tôi?

Đang nghi thần nghi quỷ trong lòng, chẳng biết từ lúc nào xe đã dần chạy
chậm lại. Nhìn ra bên ngoài, mới biết mình đang ở giữa một rừng các tòa
nhà chung cư. Chiếc xe vẫn tiếp tục chạy chầm chậm mấy phút nữa, rồi
dừng hẳn trước cổng một khu nhà.

Đây hẳn là khu chung cư đẳng cấp nhất mà tôi từng thấy, cổng lớn lộng lẫy lạ thường, cánh bảo vệ trực
ban ai nấy đều mặc đồng phục mới coóng. Khác một trời một vực với khu
nhà tôi đang thuê (người gác cửa chỗ tôi ở là một bác già khá lãng tai).

Xe dừng lại liền có bảo vệ chạy ra hỏi, thấy Tưởng Nam, người đó bèn tỏ ra rất khách khí: “Ra là cô Tưởng, cô đã về rồi đấy ạ?”

Tưởng Nam lạnh lùng ừ một tiếng. Tôi chợt chột dạ. Tại sao lại là cô Tưởng?
Trông dáng vẻ và khí chất của Tưởng Nam, chị ta hẳn là phụ nữ đã có
chồng rồi chứ.

Tưởng Nam lái xe thẳng vào cổng lớn, lòng vòng
trái phải mấy phút sau thì đỗ lại trước một tòa nhà cao tầng. Tưởng Nam
xuống xe, tôi định xuống theo nhưng chị ta ra hiệu cho tôi ngồi yên. Sau đó tôi thấy chị ta mở cửa nhà để xe, rồi đỗ xe vào bên trong.

Ra khỏi nhà để xe, Tưởng Nam dẫn tôi vào tòa nhà. Lúc cùng Tưởng Nam đứng
trong thang máy, tôi bất giác nhớ lại đêm hôm đó với Bạch Lâm. Giờ nàng
đang làm gì nhỉ?

Thang máy chầm chậm lên cao, mối hồ nghi trong
lòng tôi cũng dần tăng lên, Tưởng Nam định dẫn tôi đi đâu đây? Nhưng hồ
nghi thì hồ nghi, tôi vẫn không dám mở miệng nói bừa. Con người Tưởng
Nam ghét nhất là người khác lắm lời, vì vậy trước mặt chị ta, tôi luôn
tuân thủ câu châm ngôn “im lặng là vàng”.

Nhìn con số điện tử đỏ
chói nhích dần từng số, tôi thầm nhủ: nếu như thang máy lại xảy ra sự cố không biết tình cảnh sẽ thành ra thế nào? Biểu hiện của Tưởng Nam liệu
có gì khác Bạch Lâm?

Nghĩ bậy nghĩ bạ một hồi, thang máy thoắt
cái đã lên đến nơi. Đưa mắt nhìn, hình như là tầng 24. Cửa thang máy đã
mở, Tưởng Nam bước ra trước. Tôi đành theo sau.

Ra khỏi thang
máy, tới trước một cánh cửa, Tưởng Nam rút chìa khóa ra mở. Trước tình
cảnh này, tôi không khỏi sợ hãi, cuối cùng đành mở miệng hỏi: “Phó giám
đốc, đây, đây là đâu?”

“Nhà tôi.” Tưởng Nam đáp, rồi bước vào, ra hiệu cho tôi vào theo.

Sặc! Lòng tôi đầy bất an, thầm nghĩ: Tưởng Nam đưa tôi tới nhà chị ta làm gì? Không phải chị ta muốn xơi tôi thật đấy chứ…

13.

Vào nhà của Tưởng Nam ở Thượng Hải, có cảm giác phú quý ép người. Đừng nói
là cả căn hộ này, có khi tôi phấn đấu cả đời cũng không kiếm đủ tiền cho riêng khoản trang trí ấy chứ. Sặc! Bà chị Tưởng Nam này kiếm được bao
nhiêu một năm vậy? Căn hộ tôi thuê e là còn bé hơn cả phòng vệ sinh ở
đây (buồn lòng vài giây). Đây còn là Thượng Hải nữa! Tấc đất tấc vàng
đấy!

Tôi kéo hành lý vào trong, đứng yên ở phòng khách, không dám tùy tiện đi lung tung, cũng khôn


The Soda Pop