
. Cảnh tượng này trước đây tôi chỉ mới nhìn thấy trên ti vi.
Nói thực, cả đời tôi mới ăn đồ tây đúng một lần, đó là hồi đại học muốn cưa cẩm một cô nàng nên mới đi ăn. Nhưng đẳng cấp của nơi tôi đến lần đó
không thể sánh bằng nơi này được. Không khí ở đây rất tuyệt, phong cách
rất sang trọng, nhưng tôi lại thấy không tự nhiên. Cảm giác không giống
tới ăn cơm, mà là tới chịu tội thì đúng hơn. Tôi không quen ăn đồ tây,
mấy món như xa lát bít tết tôi chẳng biết gì đành để mặc Tưởng Nam gọi
món rồi ăn theo. Đến phần ăn cũng rất khó khăn, như tống vào miệng chứ
chẳng thấy ngon lành gì.
“Tiểu Triệu.” Tưởng Nam vừa dùng bữa, vừa nói: “Cậu mới tốt nghiệp phải không?”
“Vâng.” Tôi khẽ gật đầu, vẫn lóng ngóng cầm dao cắt bít tết. Tưởng Nam nhoẻn
miệng cười, lại nói: “Thái độ làm việc của cậu tuy rất khá, nhưng vẫn
còn thiếu hụt kiến thức nhiều mặt.”
Tôi nghe chị ta đột nhiên nói tới chuyện công việc, bèn dừng ngay dao dĩa, làm bộ chăm chú tiếp thu.
“Ví dụ như một số nghi thức xã giao và kiến thức về quan hệ xã hội, cậu vẫn chưa nắm được.” Tưởng Nam ngừng lại một thoáng, rồi nói tiếp: “Nói ngay như chuyện dùng bữa thôi, tuy là sinh hoạt thường ngày nhưng ở nơi
trang trọng cũng có rất nhiều quy tắc phải học. Còn cả kết hợp trang
phục, cùng nhiều mặt khác, đều phải học cả…”
Tôi vừa nghe vừa gật lấy gật để. Trong lòng dậy lên một cảm giác vô cùng lạ lùng. Bình
thường Tưởng Nam khi ở công ty rất kiệm lời, không ngờ lúc này lại như
một cô chị cả giảng giải cho tôi những kiến thức nhỏ nhặt nhất. Rốt cuộc nguyên nhân gì khiến chị coi trọng tôi như vậy? (Đừng nhắc đến cái tin
nhắn đó với tôi! Đó hoàn toàn không thể là một giải thích hợp lý…)
“Phó giám đốc Tưởng,” trên đường trở về, cuối cùng tôi cũng không kiềm chế được, hỏi: “Sao chị lại tốt với tôi như vậy?”
14.
Tưởng Nam nghe thấy câu hỏi của tôi nhưng không trả lời, một lúc lâu sau, mới hỏi ngược lại tôi: “Nhà cậu còn anh chị em nào không?”
Tôi lắc đầu. Tưởng Nam không nói gì nữa. Vậy là mối băn khoăn đó vẫn đè chặt trong lòng tôi không được giải đáp.
Trên đường quay về nhà Tưởng Nam, ban đầu tôi còn hơi thiếu tự nhiên. Về sau tôi từ từ thả lỏng, thầm nghĩ: coi vẻ Tưởng Nam cũng không có ác ý gì
với tôi, chi bằng cứ thoải mái một chút. Hơn nữa, chị ta đàn bà con gái
một thân một mình, có thể làm gì tôi được chứ? Nhiều nhất cũng chỉ là dụ dỗ tôi chút ít thôi. Tuy nhiên nếu bị chị ta dụ dỗ, dù xét ở góc độ nào cũng đều là chuyện vô cùng tốt đẹp mới đúng. Vì vậy, tôi dứt khoát thả
lỏng tinh thần, hưởng thụ mọi thứ ở đây. Đã không cách nào phản kháng,
vậy thì cố mà tận hưởng.
Về đến nơi, việc đầu tiên là đi tắm, sau đó vào phòng dành cho khách đánh một giấc. Lúc trong phòng tắm, lòng
tôi có chút ảo tưởng, hồ như trong này vẫn còn vương lại mùi hương trên
người của Tưởng Nam. Quay vào phòng khách, nhìn điện thoại, mới hơn 9
giờ. Nhưng đang ở nhà sếp, lành mạnh một chút thì hơn. Thế là tôi nằm
lên giường nghe MP3, nghĩ ngợi chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay. Đầu tiên
là nghĩ đến Tưởng Nam, nhưng có nghĩ nát óc cũng không hiểu vì sao chị
ta lại đối tốt với tôi như thế. Rồi tôi nhớ đến Bạch Lâm, nàng quả phụ
xinh đẹp, một cảm giác thật ấm áp dịu dàng dâng lên.
Đột nhiên,
có tiếng cộc cộc! Tôi bỏ tai nghe ra, quả nhiên là có người gõ cửa, còn
có cả tiếng Tưởng Nam: “Tiểu Triệu, ngủ chưa?”
Sặc! Bụng tôi đánh lô tô: Cái gì phải đến cuối cùng cũng đến rồi! Muộn thế này chị ta còn
gõ cửa phòng tôi, rõ ràng là có ý đồ đây!
“Vẫn chưa!” Tôi do dự
giây lát, đoạn xuống giường bước tới cửa. Bà nó chứ, lãnh đạo luôn đúng
mà. Giả như Tưởng Nam có muốn làm chuyện đó thật thì tôi cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng thôi. Tục ngữ có câu này rất đúng: Binh đến tướng
ngăn, nước đến đất chặn, cứ xem ý của chị ta như thế nào đã rồi tính.
Tôi nghĩ vậy rồi ra mở cửa. Tưởng Nam xuất hiện trước mặt tôi trong bộ đồ ngủ.
Khi nhìn rõ Tưởng Nam đang đứng đối diện, tôi gần như tắc thở. Tôi chưa
từng nghĩ Tưởng Nam lại quyến rũ nhường này. Bộ đồ ngủ màu bạc, nhìn
trơn mượt như tơ. Nhưng da thịt Tưởng Nam còn mềm mượt hơn thế. Mái tóc
buông lơi trên bờ vai tựa những làn sóng. Chân đi đôi dép trong nhà, mắt cá chân và cổ chân lộ ra trắng nõn, thế này muốn gợi cảm hút hồn ai mà
chẳng được. Lòng tôi như dậy sấm, bỗng nhiên nảy sinh dục vọng luyến ái, suýt chút nữa phủ phục xuống mà hôn vào cổ chân Tưởng Nam.
“Tiểu Triệu!” Đến tận khi giọng nói mang chút phật ý của Tưởng Nam vang lên,
tôi mới bàng hoàng bừng tỉnh. Nhất thời vừa kinh ngạc, sợ hãi lại vừa
vui mừng xen lẫn xấu hổ, cảm giác hệt như tân nương thời xưa khi được
tân lang vén khăn trùm đầu vậy.
“Phó giám đốc Tưởng,” tôi đáp mà tim đập thình thịch. Vừa mong chờ vừa e ngại chuyện sẽ xảy ra tiếp theo.
Tưởng Nam nhìn tôi, mặt cũng hơi ửng đỏ. Tôi cúi đầu nhìn lại mình, sặc, bên
trên tuy vẫn mặc một cái áo phông, nhưng bên dưới lại chỉ đánh độc một
cái quần đùi ngắn nhìn từ trên xuống dướ