Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Điệu Slow Trong Thang Máy

Điệu Slow Trong Thang Máy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325115

Bình chọn: 7.5.00/10/511 lượt.

i, cứ như không mặc quần vậy.
Mặt tôi cũng đỏ bừng, mãi lâu sau mới ấp úng hỏi: “Chị tìm tôi có việc
gì ạ?”

Tưởng Nam bật cười… đây là lần thứ hai chị ta cười với tôi rồi, nụ cười mới đẹp làm sao.

Tôi thầm nhủ: Xong rồi! Xong rồi! Tối nay bất kể chị muốn gì thì tôi cũng
cho hết! Đang nghĩ bậy lại nghe Tưởng Nam nói: “Tiểu Triệu, tôi có mấy
quyển sách về giao tiếp đây, cậu cầm mà xem. Ngày mai ngày kia có hội
nghị, gặp phải rất nhiều người, tới lúc đó cậu đừng có lúng túng đấy.”

Gì cơ? Câu nói của Tưởng Nam như một cây gậy, thoắt chốc đánh cho tôi tỉnh cả người. Cảm giác ấy giống như bạn vắt kiệt sức lực trèo lên một ngọn
núi cao, kết quả sắp lên tới đỉnh rồi lại bị người ta giơ chân đạp cho
một cái lăn xuống. Hóa ra Tưởng Nam tìm tôi là vì chuyện này ư? Nhìn kỹ
lại, quả nhiên trong tay chị ta có cầm hai quyển sách. Sặc! Ban nãy chỉ
lo sửng sốt trước sắc đẹp mỹ nhân, chẳng để ý đến mấy quyển sách này.

Ừm. Tôi gật đầu, thất vọng tràn trề, nhưng đồng thời cũng nhẹ cả người.

Quay trở lại giường, tôi thấy cũng nực cười. Mới đầu còn lo Tưởng Nam muốn
làm gì tôi, giờ đã chắc chắn chị ta chẳng hề có ý dụ dỗ thì tôi lại bắt
đầu thất vọng. Xem ra tôi đúng là đáng mặt… khách hèn!

Cầm quyển
sách lật lật mấy trang, cơn buồn ngủ dần kéo đến, đang định tắt đèn đi
ngủ thì đột nhiên điện thoại đổ chuông. Cầm lên mở nghe, ra là điện
thoại của Bạch Lâm.

“A lô, Tiểu Triệu! Cậu đã tới Thượng Hải chưa?”

“Tới rồi.” Miệng nói vậy, nhưng bụng lại nghĩ: Đúng là đồ ngốc, chỗ chúng
tôi cách Thượng Hải có mấy tiếng chạy xe, làm sao mà chưa tới được chứ?

“Vậy, đã đưa đồ cho em gái tôi chưa?”

“Chưa. Hôm nay tôi bận quá, để ngày mai.”

“Cậu đừng quên đấy nhé!” Bạch Lâm nói.

Tôi vốn đang nửa nằm nửa ngồi trên giường nghe điện thoại, giờ thì nằm
thẳng cẳng ra luôn. Chiếc giường này rất lớn, cực kỳ êm ái, nằm trên
giường mà cứ như trôi trong mây vậy. Nghe tiếng Bạch Lâm bên tai, bất
chợt tôi nghĩ: nếu có thể lừa Bạch Lâm lên cái giường này, thì có chết
cũng đáng! Thế là, lời nói tự nhiên cũng hơi mang ý trêu ghẹo.

“Chị Lâm này.” Lần đầu tiên tôi gọi tên nàng thân mật như vậy. “Tôi giúp chị đường xa vạn dặm đưa đồ như thế, chị cũng nên báo đáp tôi chút gì chứ
nhỉ!”

“Vậy…” Bạch Lâm nói, “vậy đợi cậu quay về tôi mời cậu ăn cơm, được không?”

“Ha ha.” Tôi bật cười, nói: “Ăn cơm xong thì sao?” Bạch Lâm ở đầu dây bên
kia nghe rồi bèn lặng thinh, trong sự tĩnh lặng ấy, tôi dường như nghe
thấy cả tiếng nàng thở qua điện thoại. Lòng tôi dậy lên cảm giác tán
tỉnh ngọt ngào, thoải mái lật người một cái, nằm bò ra giường, tiếp tục
trêu Bạch Lâm: “Hay thế này đi! Chị thơm tôi qua điện thoại một cái coi
như xong.”

Bạch Lâm vẫn không đáp, nhưng cũng không dập máy. Tôi
vẽ nên trong đầu hình ảnh Bạch Lâm xấu hổ đỏ ửng mặt, lòng ngứa ngáy như đang bị ai cào. Rất lâu sau, Bạch lâm mới nói: “Cậu đừng quên đấy…”

Tôi nói: “Đừng quên cái gì? Đừng quên nụ hôn của chị à?” đoạn nói tiếp luôn bằng giọng cực kỳ nghiêm túc: “Chị yên tâm, nhất định tôi sẽ gửi giúp
chị!”

15.

Ngày hôm sau Tưởng Nam vẫn rất bận, tôi tuy chỉ
theo đuôi phất cờ hò hét nhưng cũng chẳng thoát đi đâu được. Mãi đến hơn bốn giờ chiều, mới xem như được tự do. Nhớ đến lời ủy thác của Bạch
Lâm, bèn theo số điện thoại nàng đưa, gọi cho em gái nàng.

“A
lô!” Một giọng con gái trẻ trung từ đầu bên kia truyền lại. Giọng nói
thật ngọt ngào, rung động lòng người. Tôi chột dạ, cảm thấy giọng em này có gì đó rất giống giọng mối tình đầu của tôi thời đại học.

“Em là em gái chị Bạch Lâm phải không?” Tôi hỏi một câu thăm dò danh tính.

“Vâng. Anh là?” Đầu dây bên kia, giọng con gái trả lời.

“Anh là đồng nghiệp của chị em.” Tôi đổi tay cầm điện thoại, nói tiếp: “Giờ
anh đang đi công tác ở Thượng Hải, chị em nhờ anh chuyển cho em ít đồ,
em xem hôm nay có rảnh lúc nào, nói địa chỉ, anh chuyển qua cho em.”

Ừ, đúng là thế mà! Em gái Bạch Lâm nói: “Vậy sáu giờ tối đi, em giờ đang tập luyện. Địa điểm à, ở cổng trường bọn em được rồi!”

Tập luyện? Tôi nghe mà đoán già đoán non: Cô bé này tập luyện cái gì nhỉ?

“Em học trường nào?” tôi hỏi.

“Đại học Sư phạm Hoa Đông.”

Dập điện thoại xong tôi đi hỏi Tưởng Nam đường tới Đại học Sư phạm Hoa
Đông. Trước đây tuy đã tới Thượng Hải một lần nhưng quả thực thành phố
này quá lớn, có rất nhiều nơi tôi không nắm rõ. Về Đại học Sư phạm Hoa
Đông, tôi chỉ biết Lưu Tường[1'> từng học ở đó, còn đâu không biết gì
nữa.

[1'> Vận động viên điền kinh nổi tiếng Trung Quốc.

Tưởng Nam nghe tôi hỏi về Đại học Sư phạm Hoa Đông, bỗng lặng người, hỏi: “Cậu đi đến đấy làm gì?”

Tôi do dự giây lát, nói: “Tôi có một người bạn học nghiên cứu sinh ở đó,
hôm qua chúng tôi có liên lạc với nhau, định hôm nay gặp mặt.”

“Bạn nữ à?” Tưởng Nam hỏi. Tôi đỏ mặt, không nhận cũng không chối. Không
hiểu vì sao, tôi hơi sợ Tưởng Nam biết tôi đ