
i chuyển đồ cho em gái Bạch
Lâm. Thế nhưng tôi không phủ nhận mà chỉ đỏ mặt, lại khiến Tưởng Nam tin rằng người bạn tôi đi gặp là con gái thật.
Tôi nói với Tưởng Nam là còn đồ phải lấy, nên chị ta chở tôi về nhà. Vốn chị ta còn nói sẽ
đưa tôi đi, nhưng tôi không dám, tự mình bắt xe vội vàng đi ngay.
Tới nơi đã là sáu giờ kém năm phút. Nhìn quanh bốn phía, không thấy cô sinh viên nào có vẻ như đang đứng đợi người. Vậy là tôi xách túi đồ Bạch Lâm đưa, ngơ ngẩn đứng đó đợi. Lúc này mặt trời đã ngả dần xuống đằng Tây
nhưng vẫn còn hơi chói mắt. Ánh sáng vàng kim đan xen trên bầu không,
cảnh vật xung quanh đều như đang phản quang. Tôi cũng cảm thấy người
mình như được dát một lớp vàng. Đang chói mắt, tôi bỗng phát hiện một cô gái từ trong trường đi ra. (Thực ra lúc đó có rất nhiều nữ sinh viên
cùng đi ra, nhưng cô gái này vừa xuất hiện, mắt tôi đã không thể rời em, đến nỗi tôi cứ ngỡ lúc đó chỉ có mình em từ cổng trường bước ra vậy!)
Tim tôi bỗng nhiên đập nhanh, đầu óc trống rỗng, lại như bị nhét đầy những
thứ loạn xị bát nháo, một giọng nói từ trong sâu thẳm hét lớn không biết mệt: Sặc! Sặc! Sặc! Em gái này cũng xinh đẹp quá đi, so với em, nào là
Bạch Lâm, nào là Tưởng Nam, đều phải dạt sang một bên cả! Mẹ kiếp! Lòng
tôi giật thót liên hồi: lẽ nào em lại là em gái của Bạch Lâm? Nếu là như vậy, tôi… tôi… nhất thời cơn sóng lòng không khỏi cuồn cuộn dâng trào.
Lòng đang chấn động, thì hình như em có liếc qua tôi và túi đồ tôi đang xách trên tay, vẻ mặt biến thành dò hỏi, cuối cùng thành khẳng định, tiếp đó em bước thẳng về phía tôi. Vừa đi vừa vẫy tay chào.
Thấy em từng bước từng bước tiến lại phía mình, tôi có chút choáng váng, dưới ánh
mặt trời, một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần váy dài thướt tha dần dần
tiến lại, hệt như tiên nữ bước ra từ cõi hư không. Hơn nữa, em còn chào
tôi, sặc, tôi sắp chết, tôi sắp chết rồi!
Đến khi cô gái ấy tới
trước mặt tôi, tôi mới định thần lại. Nhìn em kỹ hơn một chút, cảm giác
vẫn là một từ: đẹp! Đặc biệt là đôi mắt, long lanh vô ngần, dù cho có
dùng hết những tính từ hoa lệ đẹp nhất hay nhất trên thế gian này cũng
không thể nào miêu tả hết vẻ đẹp đôi mắt em. Dáng người cũng khá đẹp,
đại khái cao hơn Bạch Lâm khoảng một đôi giày cao gót, đầu tóc ngực eo
chân bụng, chỗ nào cũng đẹp đến cực điểm. Nhìn em, tự nhiên tôi lại nghĩ đến tên cặn bã La già. Tên khốn đó từng nói với tôi mười bốn chữ miêu
tả loại con gái đẹp tuyệt phẩm: người đẹp da trắng vú to eo thon mông
cong chân dài nước lắm. Theo như tôi thấy, cô em gái Bạch Lâm trước mắt
kia một trăm phần trăm phù hợp với bảy cụm từ này. (Đương nhiên, cái
cuối cùng là do tôi đoán thôi…)
Tôi còn đang ngây ngất trước sắc đẹp của em, người đẹp đã lên tiếng: “Anh là đồng nghiệp của chị gái em có phải không?”
Chính là em! Chính là giọng nói này! Chính là giọng nói rất giống giọng mối tình đầu của tôi! Em chính là em gái của Bạch Lâm!
“Ừ.” Tôi đáp, rồi chẳng biết nói gì thêm. Chắc hẳn vẻ mặt của tôi lúc này
thộn lắm, em nhìn tôi tủm tỉm cười. Không cười còn đỡ, em vừa cười, lúm
đồng tiền hai bên má đã hiện ngay ra, suýt chút nữa làm tôi hồn xiêu
phách lạc.
Em ngừng cười, đưa tay ra, nói: “Chào anh! Em là em gái chị Bạch Lâm, tên em là Bạch Lộ!”
“Chào em!” Tôi bắt tay em. (Tối qua vừa xem trong sách, nếu muốn bắt tay với
các cô gái, thì thường các cô phải giơ tay ra trước mới được!) Vừa chạm
vào bàn tay em, đầu óc tôi lập tức mê tơi. Tôi cố ý nói: “Bạch Lộ? Cái
tên hay quá! Trong Kinh Thi chẳng phải có câu ‘Liêm hà thương thương,
bạch lộ vi sương’[2'> đấy sao?”
[2'> Bờ lau bụi lách xanh xanh, la đà mọc trắng đã thành giá sương.
Em nghe vậy liền ngẩn người, sau mới nhoẻn cười, nói: “Không phải bạch lộ ấy ạ!”
“Vậy thì chắc là Lộc trong từ ‘âu lộc[3'>’rồi!” Tôi không đợi em trả lời, vội vàng đế thêm: “Bạch lộc trong câu thơ ‘Lưỡng chích hoàng ly minh thúy
liễu, nhất hàng bạch lộc thượng thanh thiên’[4'> của Đỗ Phủ, đúng không?”
[3'> Lộc và Lộ trong tiếng Trung Quốc là từ đồng âm, đều đọc là “lu”.
[4'> Hai con hoàng oanh kêu liễu biếc, một hàng cò trắng vút trời xanh.
“Cũng không phải!”
“Ha ha.” Tôi bật cười rồi hỏi: “Chắc không phải bạch lộc trong ‘Phi tuyết
liên thiên xạ bạch lộc, tiếu thư thần hiệp ỷ bích uyên’[5'> chứ?”
[5'> Tuyết bay đầy trời bấn hưu trắng, truyện cười thần hiệp tựa uyên xanh.
“Không phải ạ!” Nàng cười càng rạng rỡ, nói: “Được rồi được rồi, là chữ Lô có bộ Vương cơ!”
“Có bộ Vương?” Tôi tiếp tục khoe mẽ: “Chữ LU có bộ vương chắc có hai chữ!
Một là lục trong ‘lục lục như ngọc’, hai là lộ trong từ ‘bảo lộ’, tên em là chữ nào?”
Thực ra trong lòng tôi sớm đã đoán ra tên em một
trăm phần trăm là chữ lộ đó, vì lục là một từ hiếm thấy, không thể nào
là tên em được. Quả nhiên, em nói: “Chính là chữ lộ có bộ Vương bên cạnh chữ lộ trong mã lộ!”
“Ồ,” tôi nói, “quan thiết vân chỉ thôi
nguy, bị minh nguyệt hề bội bảo lộ’. Danh xưng trong thơ