
ừng lại, nói: “Em chỉ tiễn anh đến đây thôi.”
Lòng tôi chùng xuống thất vọng nhưng nghĩ lại, dù em có đi cùng tôi thêm một đoạn nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì. Tôi cười nói: “Vậy em quay vào đi,
tạm biệt nhé!”
“Chào anh!” Bạch Lộ cũng nói câu tạm biệt, đưa tay vẫy vẫy mấy cái, miệng mỉm cười, làn tóc tung bay trong gió, dáng vẻ ly biệt thật rung động lòng người. Tôi chào tạm biệt lần nữa rồi quay
người đi. Mới đi được mấy bước, bỗng nghe phía sau “phịch” một tiếng,
như có gì đổ xuống đất. Quay đầu nhìn, lòng bất giác thất kinh.
Bạch Lộ vừa nãy còn khỏe mạnh, giờ đã ngã sóng soài ra đất!
Vạn lần tôi cũng chẳng ngờ khi quay đầu lại sẽ bắt gặp tình cảnh này. Bạch
Lộ ngã soài xuống mặt đường, như bị ai đó bắn hạ. Tôi bất giác rùng
mình. Sặc! Đây đâu phải phim đấu súng, cũng không phải đang viết truyện
kiếm hiệp, đây là hiện thực rành rành cơ mà! Sao nói ngã là ngã ngay
được?
Dụi mắt, quả thực không phải nhìn nhầm, cắn lưỡi, quả thực
không phải nằm mơ. Đầu tôi u u, nhất thời không biết làm sao. Phải đến
mười mấy giây sau, mới có phản ứng. Tôi chạy vội lại, ngồi thụp xuống,
lật người em lên. Toàn thân em mềm nhũn, như đã mất mọi tri giác. Tôi sợ hãi, đưa tay lên trước mũi em, thấy em vẫn còn thở mới hơi định thần
lại.
Lúc này bên cạnh cũng đã có một số người nhận ra Bạch Lộ ngã ra đất, có người nói: “Mau đưa đến bệnh viện đi!” Tôi vội vàng ôm em
dậy, sải chân chạy ra cổng trường. Vừa chạy, tim tôi vừa đập điên cuồng: Chuyện này là sao? Sao Bạch Lộ lại ngất thế này? Em sẽ không chết chứ?
Lúc ôm Bạch Lộ chạy, tôi thấy hơi kỳ lạ. Bạch Lộ tuy rất eo ót, nhưng cũng
phải bốn mươi năm mươi cân là ít, thế mà tôi ôm em chạy lại không hề
thấy nặng chút nào. Có thể người ta cứ cuống lên là có thêm sức mạnh,
cũng có thể vì đàn ông con trai cứ ôm đàn bà con gái vào là không thấy
nặng. Thân thể Bạch Lộ mềm mại, nằm gọn trong lòng tôi. Toàn thân tôi
như được một hương thơm thoang thoảng bao bọc. Lẽ nào đây chính là hương gái trinh mà người ta vẫn hay đồn? (Sặc! Đã là lúc nào rồi mà vẫn còn
động tà niệm! Tôi hết sức khinh bỉ bản thân!)
Tôi ôm Bạch Lộ chạy hết tốc lực ra khỏi trường, rồi chặn ngay một chiếc taxi nhanh nhất có
thể, sau đó bảo tài xế taxi lái với tốc độ nhanh nhất nhất nhất tới bệnh viện lớn gần nhất nhất nhất. Bác tài thấy tôi ôm trong lòng một cô gái
bất tỉnh nhân sự, cũng biết tình hình rất nghiêm trọng, bèn lái như bay
đến bệnh viện. Tôi ngồi trên xe, trống ngực đập thình thịch liên hồi,
cảm thấy như sinh mệnh của cô gái trong lòng đang dần tuột đi từng chút
một. Bà nó chứ, em bị cái bệnh gì đây? Tôi cứ ôm em thế này đưa tới bệnh viện liệu có làm trầm trọng thêm bệnh của em không? Sặc! Vừa rồi lẽ ra
phải gọi 120 mới phải! Em, không phải vì sai sót của tôi mà em sẽ vô
phương cứu chữa đấy chứ? Càng nghĩ càng sợ, chỉ mong sao chóng tới bệnh
viện, miệng tôi không ngừng thúc giục bác tài nhanh hơn chút nữa nhanh
hơn chút nữa.
Dưới ánh sáng yếu ớt trong khoang xe, sắc mặt Bạch
Lộ xanh xao hẳn, hai mắt nhắm tịt, khác hẳn với một Bạch Lộ thần sắc
tươi vui vừa rồi. Mãi mới tới được bệnh viện, tôi móc ra một tờ tiền,
nhìn cũng chả buồn nhìn liền vứt qua bên bác tài, rồi nhảy xuống xe chạy cuống vào bệnh viện, vừa chạy vừa hét: “Cấp cứu, cấp cứu!” Đang là buổi tối, trong bệnh viện không còn mấy người, rất yên tĩnh. Tiếng hét của
tôi vang vọng lạ thường. Khỏi phải nói, quả thực có hai vị bác sĩ nghe
tiếng hét của tôi mà xuất hiện thật. (Xem ra bác sĩ thời đại xã hội chủ
nghĩa chúng ta vẫn còn rất có trách nhiệm) Bọn họ nhìn tình trạng của
Bạch Lộ, mặt mũi tỏ vẻ nghiêm trọng. Một vị bác sĩ sờ nhẹ lên cổ Bạch
Lộ, rồi nhỏ tiếng thì thầm: “Mạch ở cổ mất rồi, có lẽ tim đã ngừng đập.” Tôi nghe vậy mà thót cả tim. Vị kia lập tức chạy vào gọi người đẩy cáng cứu thương ra.
Đặt Bạch Lộ lên cáng, tôi cũng thấy nhẹ nhõm phần nào. Đột nhiên cảm thấy người mình yếu ớt lạ thường, suýt chút nữa thì
bò ra tại chỗ.
Bạch Lộ được bác sĩ y tá đẩy vào phòng cấp cứu,
tôi cũng đi vào theo. Có vị bác sĩ hỏi tôi bệnh án trước đây của em, tôi lắc đầu nói không biết. Sau đó ông ta bảo tôi mau chóng đi đăng ký cho
bệnh nhân. Sặc! Tôi thầm nhủ: có ông mới mau chóng đi cứu người mẹ nó đi mới đúng. Chút thiện cảm vừa nãy với bọn họ lập tức mất sạch.
Chạy đi đăng ký xong, tôi quay lại ngồi đợi bên ngoài phòng cấp cứu. Câu nói “tim ngừng đập” vừa nãy của bác sĩ khiến tâm trí tôi thấp thỏm không
yên. Đến tim cũng ngừng đập rồi, vậy người còn sống được không? Nhất
thời tôi nhớ đến lúc mới gặp Bạch Lộ, một cô gái sống động rực rỡ là
vậy, cuộc sống của em sẽ không chấm dứt thế này chứ? Lẽ nào vì tôi quá
xui xẻo, nên vừa gặp đã hại em ra thế này? Lòng rối bời, tôi chợt nhớ
đến Bạch Lâm. Tôi có nên gọi điện thoại cho nàng không? Mẹ kiếp, chắc
chắn là nên. Vừa rồi bác sĩ còn hỏi bệnh án của Bạch Lộ mà, nếu Bạch Lộ
có bệnh tật gì, Bạch Lâm chắc chắn biết.
Nghĩ đến đây, tôi rút điện thoại ra, gọi cho Bạch Lâm.
“A lô! Tiểu Triệu à?” Giọng nói d