XtGem Forum catalog
Điệu Slow Trong Thang Máy

Điệu Slow Trong Thang Máy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325220

Bình chọn: 7.00/10/522 lượt.

ịu dàng của Bạch Lâm lần nữa vang lên bên tai tôi.

“Vâng…” Tôi do dự đôi chút, nói: “Bạch Lâm, giờ tôi phải nói với chị một chuyện, chị nghe xong chớ cuống lên, cũng đừng sợ nhé.”

“Chuyện gì thế?” Bạch Lâm hỏi, sững lại giây lát, rồi từ đầu bên kia nàng hét
lên thất thanh: “Có phải Bạch Lộ xảy ra chuyện gì không? Nó sao rồi? Nó
sao rồi?”

Tôi vừa nghe vậy là biết ngay sức khỏe của Bạch Lộ vỗn
đã có vấn đề. Nếu không Bạch Lâm không thể lập tức đoán ra ngay em mình
xảy ra chuyện.

“Cô ấy đột nhiên bị ngất, giờ đang trong phòng cấp cứu của bệnh viện.” Tôi hạ giọng nói.

Bạch Lâm kêu lên thảng thốt, giọng hoảng loạn. Tôi bỗng nhớ lại tình cảnh
trong thang máy đêm đó, khi ấy nàng cũng hét lên thất thanh thế này.

“Con bé sao rồi? Bạch Lộ không sao chứ? Hai người đang ở đâu? Bệnh viện nào? Giờ tôi đến ngay đây, đến ngay đây…” Tiếng nấc nghẹ ngào của Bạch Lâm
truyền đến tai tôi từng hồi. Lòng tôi không ngăn nổi xót xa.

“Hai người rốt cuộc đang ở bệnh viện nào?” Bạch Lâm không thấy tôi trả lời,
liền quát lên hỏi. Nghe tình hình, ở đầu dây bên kia chắc nàng đang khóc rồi.

“Bệnh viện Hiệp Hòa,” tôi đáp, khựng lại giây lát, rồi nói
tiếp: “Ở đây tận Thượng Hải mà. Chị yên tâm, tôi sẽ giúp chị chăm sóc cô ấy.” Còn chưa nói hết câu, Bạch Lâm đã ngắt máy. Trước khi điện thoại
bị ngắt, tôi nghe loáng thoáng những âm thanh hỗn tạp từ đầu bên kia.

Không phải Bạch Lâm định sẽ đến đây thật chứ? Tôi thầm nhủ: Xem đồng hồ, đã
bảy rưỡi. Tôi ôm điện thoại trong lòng, bắt đầu sốt ruột chờ đợi.

Một lát sau, có cô y tá từ phòng cấp cứu bước ra, tôi vội vàng chạy tới
hỏi: “Thế nào rồi ạ, thế nào rồi?” Y tá nói: “Anh là người nhà bệnh
nhân?” Tôi thoáng do dự, gật gật đầu. Cô y tá nói tiếp: “Bệnh nhân có
vấn đề về tim, vừa cấp cứu xong, giờ hô hấp và mạch đập đều có rồi,
nhưng vẫn rất yếu, phải chuyển tiếp vào phòng điều dưỡng đặc biệt để
tiếp tục theo dõi.”

“Cô ấy sẽ không sao chứ?” tôi hỏi. Cô y tá
gật đầu, rồi lập tức chạy đi thông báo cho phòng điều dưỡng đặc biệt.
Không lâu sau, một giường cấp cứu được đẩy sang. Sau đó rất nhiều bác sĩ y tá cùng đẩy chiếc giường về phòng điều dưỡng đặc biệt. Tôi theo sát
họ mấy bước, rồi bỗng thấy chân mềm nhũn, tôi khuỵu xuống đất.

18.

Tới tận khi ngồi đợi bên ngoài phòng điều dưỡng đặc biệt, tôi vẫn cảm thấy
suy nhược lạ thường. Vốn cứ nghĩ chuyện thế này chỉ có thể xảy ra trong
phim truyền hình hoặc mấy tiểu thuyết rẻ tiền, trên đời làm gì có nhiều
bất hạnh đến thế? Nhưng khi ôm Bạch Lộ ngất lịm trong lòng, tôi mới thực sự cảm nhận được hóa ra sinh mệnh con người mong manh đến thế, sinh tử
chỉ cách nhau có một hơi thở mà thôi. Lúc này Bạch Lộ đang được cứu chữa bên trong, bất cứ lúc nào cũng có thể lìa bỏ thế giới. Dẫu lòng tôi
không muốn, nhưng lại không kìm nổi ý nghĩ nếu như quả thật Bạch Lộ qua
đời, tình cảnh sẽ ra sao. Bạch Lâm biết chuyện sẽ thế nào? Mẹ kiếp,
Thượng đế thật chẳng ra cái thá gì, vì sao lại đối xử nghiệt ngã với một cô gái xinh đẹp như Bạch Lộ? Tôi chợt nhớ đến một câu nói: Thượng đế
cho con người ta một thứ, thì cũng lấy đi một thứ. Lẽ nào Thượng đế cho
Bạch Lộ sắc đẹp, nhưng lại không cho em được sống lâu hay sao?

Thời gian chậm chạp trôi đi cùng mớ suy nghĩ hỗn loạn của tôi. Tôi lúc ngồi, lúc đứng, lúc đi đi lại lại. Có lúc chỉ muốn xông thẳng vào phòng bệnh
hỏi bác sĩ xem Bạch Lộ đã khỏe lại chưa. Chừng hai tiếng sau, cửa phòng
bệnh bật mở. Một vị bác sĩ từ bên trong bước ra. Phản ứng đầu tiên của
tôi là quan sát mặt bác sĩ, xem thái độ trên khuôn mặt đó thế nào.

May sao đó là một khuôn mặt nhẹ nhõm. Tim tôi cũng theo đó mà thả lỏng, tôi vội chạy lại hỏi bác sĩ tình hình. Như tôi đã đoán, Bạch Lộ không chết. Tôi thở hắt ra một hơi. Sau đó, vị bác sĩ bắt đầu nói với tôi về tình
hình bệnh của Bạch Lộ, gì mà thắt tim, gì mà vành vành (không phải vành
ngực), tôi nghe mà chẳng hiểu gì. Tóm lại là liên quan tới bệnh tim.
Cuối cùng bác sĩ nói: “Anh đi làm thủ tục nhập viện đi.”

Sặc!
Không ngờ cuối cùng ông bác sĩ lại buông một câu như vậy. Thật khó mà
tưởng tượng nổi bộ dáng cứu người độ thế của ông ta trong phòng bệnh khi nãy.

Tôi không đáp gì, chỉ hỏi có thể vào thăm Bạch Lộ được
không. Ông ta gật đầu. Thế là tôi khẽ khàng bước vào phòng bệnh. Lúc này cô y tá cuối cùng đã đi ra, trong phòng tĩnh lặng đến nỗi tôi có thể
nghe rõ hơi thở yếu ớt của Bạch Lộ.

Tới trước giường bệnh, tôi
chỉ biết đứng nhìn Bạch Lộ nằm đó. Vẻ mặt em rất an nhiên, không hề
giống một người vừa vượt qua một cơn sinh tử. Nước trong bình truyền bên cạnh lặng lẽ nhỏ từng giọt, cảm giác rất yên bình. Lúc này tôi mới yên
tâm hoàn toàn, ra khỏi phòng bệnh liền chạy đi làm thủ tục nhập viện.

Đến khi thu phí, nhìn hóa đơn tôi giật mình, hỏi: “Sao lại đắt thế?”

Nhân viên trực thu phí cười nhạt, đáp: “Phòng đó là phòng CCU[6'>!” Hoàn toàn là thái độ khẩu khí của con buôn. Không! Đến con buôn cũng chẳng bằng
chị ta!

[6'> Coronary Care