
Khuất Nguyên,
chắc chắn không thường!”
Nói đến đây, tôi cũng không khỏi khâm
phục chính mình. Bà nó chứ, xem ra mấy thứ từ thuở đi học vẫn còn cả
đây. Nhớ năm đó vì theo đuổi một cô nàng khoa Văn mà tôi đã khổ công
không ít với Hán văn cổ!
16.
Sau chầu
tán bừa vừa rồi, Bạch Lộ bắt đầu nhìn tôi bằng ánh mắt khác. Ha ha, con
gái ai mà chả thích được tâng bốc. Đương nhiên là, anh phải tâng thế nào cho độc đáo mới được. Một cô gái có nhan sắc như Bạch Lộ, ngày ngày đám đàn ông con trai bám đuôi em còn nhiều hơn ong trong lùm hoa, có lời
ong bướm ngọt ngào nào mà chưa từng nghe? Muốn thu hút sự chú ý của em,
bắt buộc phải dốc ra chút thực tài. Ha ha, đến đây thì tôi dám tự tin mà khẳng định một câu, tràng bốc phét vừa rồi của tôi, em tuyệt đối chưa
từng nghe qua. Cái này không chỉ cần một trình độ tu dưỡng văn học khá
cao, mà cần cả khả năng ứng biến cực nhanh! Mấy cậu sinh viên bây giờ,
ngoài ăn cơm đi ngủ cưa gái cũng chỉ còn biết đi vệ sinh, đào đâu ra
hứng thú nghiên cứu di sản văn hóa nước nhà?
“Nói mãi chuyện tên em rồi,” Bạch Lộ nói. “Thế tên anh là gì?”
Sặc! Nói thực, với màn tự xưng danh này tôi vẫn có chút hơi e ngại. Cái tên
xấu xí của tôi, nói ra thì quá bằng làm hỏng cả không khí! Có điều người đẹp đã hỏi, cũng không thể không trả lời, tôi đành nói: “À, anh họ
Triệu!” Sợ em tiếp tục truy hỏi, tôi lập tức giơ túi đồ của Bạch Lâm đưa ra, nói: “Đây là đồ chị em nhờ anh chuyển cho em.”
“Cảm ơn anh.” Bạch Lộ đưa tay ra đón lấy túi đồ, lại hỏi thêm một câu nữa: “Vậy em nên gọi anh thế nào đây nhỉ?”
Sặc! Tôi thầm nhủ: Cô có thôi đi không? Nhưng lòng bỗng dưng lại rung động:
Em hỏi tên tôi như vậy, chắc hẳn cũng khá có cảm tình với tôi đây. Tôi
lập tức vững dạ, nói: “Anh tên là Triệu Cản Lư, mọi người đều gọi anh là Lư lừa!”
Bạch Lộ vừa nghe xong liền ngẩn tò te, rõ là vẫn chưa
hiểu tên tôi rốt cuộc là gì. Tôi đưa hai tay lên đầu làm hình tai lừa,
nói: “Chính là chữ Lư trong từ con lừa ấy!” Bạch Lộ vừa nghe vậy đã
cười, hai mắt cười như hai vầng trăng khuyết.
Nhìn em cười, tôi
bỗng nhớ lại biểu hiện của Bạch Lâm trong thang máy đêm hôm đó sau khi
biết tên của tôi, lòng thấy thật ấm áp. Bạch Lộ cười một hồi thỏa thuê,
chợt nhìn tôi, dường như cảm thấy vừa nãy cười như vậy có hơi thất lễ,
mặt lộ vẻ ngại ngùng. Tôi cười với em, nói: “Anh quen rồi.” (Chiêu này
dựng bi kịch, để đạt được sự cảm thông.)
Quả nhiên Bạch Lộ càng
thêm tự trách mình, bộ dạng không biết làm sao cho phải. Qua mấy giây,
em đột nhiên hỏi: “Anh đã ăn tối chưa?”
Tôi lắc đầu, em lại nói: “Anh đi xa xôi như vậy chuyển đồ cho em, em mời anh ăn bữa cơm nhé!”
Ha! Lòng tôi vui sướng điên cuồng: xem ra mấy chiêu vừa rồi tôi diễn rất đúng bài bản! Lại còn mời tôi ăn cơm nữa chứ!
Bạch Lộ rút điện thoại ra xem giờ, rồi lại nói: “Buổi tối em còn phải đi
tập, thời gian khá gấp, mình ăn luôn ở nhà ăn của trường nhé!” Em đỏ
mặt, nói tiếp: “Lần sau có cơ hội, em sẽ mời anh ăn một bữa ra trò!”
Còn có lần sau ư? Tôi suýt chút nữa bật cười thành tiếng, bỗng nhiên nhớ
lại một câu tục ngữ: Món ngon chẳng quá quả cà, thân nhau chẳng quá nàng dì họ xa.
Cùng Bạch Lộ đi vào trường, tôi đột nhiên có cảm giác
quay ngược lại thời gian. Con đường phủ rợp bóng cây, những tia nắng len lỏi qua từng tầng lá, khu ký túc xá, khu giảng đường, nam sinh nữ sinh
mặc đồng phục, và cả cô gái hay cười bên cạnh. Dường như tôi đã rời xa
góc thế giới bụi bặm của mình, xa những ý nghĩ phức tạp, những tâm cơ
mưu tính, xa những bộ mặt giả tạo, những lời nói chẳng thật lòng, xa
những mối quan hệ phiền muốn chết, bỗng chốc trở lại những ngày tháng
sinh viên trước kia, quãng thời gian vô lo vô nghĩ, mặc sức để trường
học dày vò.
“Chị em vẫn ổn chứ ạ?” Bạch Lộ hỏi thăm.
Tôi
ngoài miệng nói “vẫn ổn vẫn ổn”, trong lòng lại nghĩ: có tên “háo sắc”
đang định dụ dỗ chị ấy, em nói xem thế có ổn hay không?
Dọc đường đi, có rất nhiều ánh mắt nhìn về phía chúng tôi, nhưng có lẽ đều là
nhìn Bạch Lộ, đúng là người đẹp thường được người ta chú ý. Đang đi vào
sâu trong trường, bỗng trước mặt xuất hiện mấy cậu nam sinh đi ngược
lại, một cậu cao cao gầy gầy trong đám nhìn thấy Bạch Lộ, bèn bước lại
nói: “Bạch Lộ, tối nay bảy rưỡi tập ở phòng dạy nhạc nhé, cậu đừng quên
đấy.” Nói rồi đá mắt sang tôi một cái. Tôi thầm cười trong bụng: tên oắt này không phải tưởng tôi là bạn trai Bạch Lộ đấy chứ!
Bạch Lộ
gật đầu. Đi xa khỏi đám nam sinh đó rồi, tôi mới hỏi: “Các em đang tập
gì thế? Em học khoa Nghệ thuật trường sư phạm Hoa Đồng à?”
“Không phải ạ!” Bạch Lộ lắc đầu, nói: “Ngày kia là tết Trung thu, trong khoa em có tổ chức văn nghệ.”
“Văn nghệ tiết mục gì thế, múa à?” Tôi hỏi, lòng thầm nhủ: “Bạch Lộ dáng chuẩn thế này mà múa thì chắc chắn đẹp tuyệt.”
“Không ạ.” Bạch Lộ nói. “Mấy bạn vừa rồi thuộc đội văn nghệ khoa em, họ có một tiết mục, trong bài hát có một đoạn sáo nên muốn nhờ em thổi giùm.”
“Em còn biết