XtGem Forum catalog
Định Mệnh Của Mảnh Ký Ức

Định Mệnh Của Mảnh Ký Ức

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 321610

Bình chọn: 9.00/10/161 lượt.

quan ngắm cảnh thành phố từ trên cao chỉ với 200k/vé,
ai có hứng thú đều có thể lên đây.

Khi đặt chân bước ra khỏi thang
máy thì nó thật sự choáng váng và cảm thấy ngợp thở bởi vẻ đẹp quá lung
linh, khi mà từ trước đến giờ không dám nghĩ là có thể thấy một Sài Gòn
long lanh và rộng lớn đến như thế.

Nó bước vào trong một nơi mà
nó không thể mô tả rõ nơi đó như thế nào. Chỉ biết rằng nơi đây nhìn khá là trống trải nhưng vẫn đủ để người khác cảm thấy thú vị bởi các lớp
cửa kính bao quanh nhìn ra khung cảnh thành phố. Thật là tuyệt mà, cả
đời nó chắc cũng không mơ đến điều này…

Nó chạy vội đến các ô
cửa kính hí ha hí hửng, rộng lớn và không kém phần sang trọng, đôi mắt
nó nhìn chăm chú khung cảnh ngoài kia. Đó chính là thành phố mang tên
Bác được thu nhỏ dưới tầm mắt của nó, từ trên cao nhìn xuống không gian
bên dưới thật là tuyệt vời…

Ngô Hoàng đi phía sau nhìn bộ dạng nó giờ đây chẳng khác gì một đứa con nít được người lớn dắt đi chơi. Hắn mỉm cười tủm tỉm…

-Hoàng, nhanh lên, lại đây xem này. Từ trên đây nhìn xuống dưới thật là đã mắt quá đi….

Hắn từ từ bước đến dẫn cô lại cái ống nhòm cực kì hiện đại

-Giờ thì thành phố nằm trong tấm mắt em rồi đó, có thích không?

-Wow, không ngờ lại có một nơi có thể thấy bao quát như thế này, trông gần
quá, anh nhìn kìa, phía dưới kia mọi người đang hoạt động rất náo
nhiệt,xe cộ qua lại đông đúc vào giờ cao điểm. Ôi! Cảnh đẹp phía dưới
thật là hoàn hảo, thích quá đi mất.

Sau đó Ngô Hoàng dắt nó trở
lại chỗ cửa kính rồi chỉ ngón tay lên từng vị trí của ô cửa và bắt đầu
giới thiệu các địa điểm cũng như các con đường lớn ở thành phố mà có thể nhìn thấy được từ trên này, nào là: cầu Khánh Hội nối liền quận 1 và
quận 4 với nhau, còn kia là sông Sài Gòn trải rộng và trông thật nên
thơ, mang đậm màu thời gian và bề dày lịch sử, nó đã chứng kiến giây
phút Bác Hồ kính yêu ra đi tìm đường cứu nước, cũng như không ít những
trận chiến oai hùng của dân tộc. Tiếp theo là con đường đại lộ Đông Tây, người ta xem nó như là con đường dài nhất của thành phố HCM này. Rồi
còn có cả công trình Hầm chui Thủ Thiêm đang được xây dựng,…v…v…nó nghe
hắn nói rất rất nhiều nơi có thể thấy được.

Cuối cùng, anh chỉ tay vào một điểm của ô cửa và nói :

-Em thấy gì không?

->.

-Gì nữa.?

-…À, hoàng hôn…nó đẹp thật…

Nhìn qua lăng kính, về phía xa xa thành phố là cả một vùng trời rộng lớn bao la, những cánh chim không biết mỏi vẫn đang tiếp tục của hành trình của riêng nó, những đám mây không định hình kết lại nhau tạo thành những
khối bậc thang hay những hình dáng ngộ nghĩnh. Ánh tà dương mang gam màu vàng cam tỏa ra khắp nơi, lên cả những đám mây, lên đôi mắt mọi người
đang nhìn chúng…. Hoàng hôn nhìn từ nơi này trông thật tuyệt, thật khó
để diễn tả bằng lời, chỉ khi nào ta đứng ở nơi đây mới có thể cảm nhận
được điều đó.

-Vậy là đã hoàn thành được mong muốn của em rồi nhé…. – Ngô Hoàng nhìn vào mắt nó thật trìu mến

-Ủa, là sao ? – Bình Bình ngạc nhiên.

Và rồi nó cũng nhớ ra là có lần trong lớp nó đã tâm sự với con bạn rằng, nó mong muốn được ngắm nhìn mọi thứ, kể cả thành phố này từ trên cao,
từ một nơi nào đó rất cao vời vợi…nó rất thích cảm giác đó. Hình như lần đó, anh đã đi ngang qua và nghe thấy thì phải, hèn chi lúc đó nó thấy
có cảm giác lạ khi cứ thấy hắn đứng một chỗ mãi.

Thiên Bình nhìn hắn tìm xem suy nghĩ của nó có đúng không. Ngô Hoàng im lặng, mỉm cười và
lặng ngắm tận hưởng vẻ đẹp của hoàng hôn. Sau đó, hắn nhẹ nhàng quàng
tay lên bờ vai nó, đẩy đầu nó tựa vào người hắn…Giây phút đầu tiên hắn
được có nó trong tầm tay, không có sự phản đối, hắn cảm thấy thật hạnh
phúc và ấm áp làm sao…

-Em thích hoàng hôn, anh có biết tại sao không? – gương mặt của nó thật đầy tâm trạng

-Anh không biết, em nói đi!

-Vì hoàng hôn mang màu sắc của nỗi buồn, là giây phút của quá khứ, là sự
trở về của năm tháng đã qua trong lòng. Cứ mỗi khi nhìn nó, em cảm thấy
mình như đang trôi ngược vào trong những cảm xúc của chính mình, đó là
khoảnh khắc mà em suy ngẫm về cuộc đời mình, về những gì đã qua, về hạnh phúc hay nỗi đau. Những lúc như thế, em luôn tự dặn lòng mình, năm
tháng có qua đi, hạnh phúc và niềm đau có đến thì ta vẫn phải bước, vẫn
phải mạnh mẽ vượt qua.

-Đã có ai nói với em rằng em là một người con gái vô cùng đặc biệt?

-Sao anh lại nói vậy?

-Vì em có một nghị lực vươn lên trong cuộc sống rất đáng khâm phục, dẫu cho khó khăn hay thử thách trên đường đời này có cố gắng để khiến em chùn
bước nhưng cũng không được. Em mang nụ cười tươi rói và nhẹ nhàng, mỗi
khi nhìn chúng anh luôn cảm thấy thật bình yên, dẫu có những lúc chúng
ta cãi nhau rất nhiều nhưng chẳng hiểu sao bây giờ anh lại thấy quý
những giây phút đã qua đó,…còn rất nhiều điều anh muốn nói, nhưng anh
muốn em hiểu một điều quan trọng mà anh sắp nói và hãy ghi nhớ nó. “Anh
thích em, Bình Bình à”

-….