XtGem Forum catalog
Đơn Phương Không Vô Nghĩa

Đơn Phương Không Vô Nghĩa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326932

Bình chọn: 9.5.00/10/693 lượt.

a thích đến mức thường xuyên tranh phần của người làm.

"..."

Yên lặng có nghĩa là... biết lỗi. Linh cắm mặt chạy ra mở kính cửa. Gió lùa vào mạnh mẽ, thổi tung các loại rèm, khăn trải bàn, lẫn mái tóc cô
bay qua vai tán loạn.

"Đi vào cho anh nhờ! Nguy hiểm!" Khanh nắm tay Linh kéo lại, vẻ mất kiên nhẫn pha lo lắng. Phơi quần áo ngoài trời thì cũng được thôi, nhưng sao cô nàng lại phải chọn đúng cái ngày bão táp để lột hết tất cả những gì
có thể đem đi giặt cơ chứ?

"Để anh làm được rồi!"

"Không đâu, lỗi của em mà..." Cô yếu ớt nói, nhưng chân lại kiên quyết theo ra.

Trên thực tế, ngoài gió lớn bất thường, bầu trời giăng kín mây đen thì cũng không có gì là nguy hiểm.

Penthouse tầng mười hai của khu chung cư Bảo Kim thì dĩ nhiên không có
cái kiểu dây điện giăng mắc hay "vật thể lạ" bay lung tung. Hàng rào lại vô cùng chắc chắn. Thế nên nhìn quanh một hồi, Khanh cũng chẳng buồn
nói gì thêm nữa.

Hai anh em cứ như vậy chiến đấu với đống đồ phơi, chưa kể bạn Linh ẻo lả cứ chốc chốc lại tuột tay để áo lót, hay khăn mặt bay vèo trong khoảng
sân rộng thênh thang, rất mất thời gian nhặt. Có lúc, Khanh đã phải quỳ
xuống, vươn tay hết cỡ ra khỏi rào chắn để lấy vào... một chiếc tất. Tóm lại, họ hoàn toàn không để ý đến chuông cửa vang lên từng hồi ở trong
nhà.

Người thanh niên cao ráo, dáng dấp như người mẫu, một tay vẫn kéo chiếc
vali tương đối lớn, đứng trước cửa nhà. Không phải ai cũng có quyền lên
thẳng ngưỡng cửa căn hộ cao cấp này để bấm chuông.

Nhấn đến hồi chuông thứ năm, "vị khách" bắt đầu trở nên mất kiên nhẫn.
Anh rút di động, đã tính thực hiện cuộc gọi, nhưng phút chót lại thôi.
Nhiều năm về trước, có đứa nhãi ranh vừa chân ướt chân ráo sang Mỹ đã
dám yêu cầu phỏng vấn xin học bổng cấp hai trường tư thục, thời hạn...
một năm ở tiểu bang khác, chỉ vì không muốn thấy ông anh họ lượn lờ
trước mặt. Nghĩ đến kỷ niệm "thân thương" đó, trên gương mặt đẹp trai vẽ nên nụ cười... nham hiểm.

"Rõ ràng là có nhà. Còn dám cố tình không mở cửa? Mày- chết- với- anh."

Đoạn quay mình thẳng bước ra thang máy, vừa gọi taxi.

...

Kem dưỡng da, base, BB, phấn phủ, má hồng, son môi, phấn mắt, eyeliner,
mascara... Hà thật sự khâm phục những cô gái hàng ngày có thể cho hết
tất cả cái đống này (hoặc nhiều hơn thế này) lên mặt.

Sau khi Mai Chi hoàn tất trang điểm cho cô và bắt đầu làm tóc, cô mới
thò tay vớ lấy hộp phấn má Dior còn đang để mở trên bàn, rón rén nhìn
vào tấm gương nhỏ...

"Ôi trời, kinh quá! Trông như ma nữ ấy!" Hà la đến rung chuyển một tầng
nhà. Mai Chi định bảo cô mang gương mặt na- nơ- canh này đến prom cùng
với bạn trai ư? Chỉ sợ Hải Nam vừa nhìn thấy đã ghê sợ co giò chạy mất,
chứ đừng nói đến Trọng Khanh.

"Nhà quê! Kinh cái gì mà kinh! Nguyên một set Benefit mới nguyên để hơn
một năm không dùng. Đúng là tội ác!" Chi vừa hung hăng kéo máy làm tóc
khiến Hà đau điếng, vừa "khiêm tốn" nhận xét. "Cậu lúc trang điểm lên
cũng gần bằng một nửa tôi lúc chưa trang điểm đấy."

"Dẹp đi! Cậu ta sẽ không nhận ra tôi mất." Hà nhăn nhó. Cô thật sự không quen với vẻ mặt đơ đơ giống như mấy cô ca sĩ, người mẫu phẫu thuật thẩm mĩ thế này. Đã thế còn gắn mi giả nữa chứ.

Mai Chi không thèm đôi co. Sau khi làm xong mái tóc lọn xoăn cho Hà, bèn mở tủ quần áo ngang nhiên lục lọi.

"Trời ơi! Đồ nông dân! Cậu không có cái váy nào ngoài đồng phục à?" Môi xí muội há hốc.

"Có cái mà năm kia đi mua cùng cậu với anh Hoàng đấy." Trả lời không được tự nhiên.

"Trời! Mác còn chưa cắt nữa hả? Giết tôi đi!" Hotgirl ôm đầu như vừa
nhìn thấy thảm họa thời trang. "Mà dù thế nào đi nữa, đây cũng chỉ là
loại váy đi chơi thường ngày, không thể dùng đi prom được!"

Phức tạp! Váy nào mà chẳng là váy. Hà nghĩ bụng, nhưng không dám nói ra vì biết thể nào cũng lại bị chê là nhà quê. Chỉ lặng lẽ nhìn Mai Chi lôi ra từ trong túi xách Longchamp màu mận chín to bự vài ba chiếc
váy dạ hội đúng nghĩa.

"May mà tôi cũng lường trước được rồi. Mình phục mình quá. Ha ha!" Lại điệu cười lấy tay che miệng.

Từ đó đến lúc hoàn tất công việc "lột xác", cũng phải mất thêm nửa
tiếng. Minh Hà cho rằng chiếc váy xanh ngắn trên đầu gối thì chớ, vừa hở vai lại còn hở lưng, tóm lại quá hở hang, trong khi Mai Chi cho rằng
như thế rất đẹp, và rằng Minh Hà chẳng hề sexy một chút nào cả nên có hở mấy cũng chẳng quan trọng. Phải đến khi bạn Chi tức tối dẫn bạn Hà
xuống dưới nhà trình diện bà Hoa, và chính bà cũng gật đầu khen con gái, thì cuộc tranh luận mới ngã ngũ.

Dù vậy, cô vẫn lo lắng nhìn đi nhìn lại từ đầu đến chân mình, qua chiếc
gương lớn trên cánh tủ quần áo, cho đến khi bị Mai Chi ném ra khỏi nhà
vì giờ hẹn đã điểm.

Đúng như vậy, mùa prom đã bắt đầu ở các trường trung học trong thành phố, và hôm nay chính là ngày của Gallet.

Chiếc BMW nhà Khanh quá lớn đối với cái ngõ bé tí tẹo nhà Hà, nên cậu
như thường lệ đi bộ vào tận n