
đều tin sâu sắc đến mù quáng vào bói toán, phong thủy... Họ thậm chí tin rằng thành công có được ngày hôm nay một phần lớn là nhờ làm theo những lời 'thầy dạy'."
Cậu đều đều giải thích. Trở lại giọng Bắc chuẩn, để tránh gây khó dễ cho cô bạn.
"Mẹ nuôi tôi có thể trạng yếu đuối, khó khăn lắm mới sinh thành công con gái đầu lòng, mà sau đó cũng không sinh thêm được nữa. Những năm đầu
đời, Thủy Linh vô cùng yếu ớt, hay ốm đau, mấy lần tưởng khó qua khỏi... Ba mẹ tôi khổ tâm đi xem bói ở chỗ quen biết, thầy nói rằng vận hạn của cô ấy rất lớn, cách duy nhất là tìm một đứa con trai cùng tuổi, sinh
vào cùng ngày, tháng để cân bằng âm dương, gánh đỡ cho cô ấy. Đứa trẻ
này nhất thiết phải được nuôi lớn cùng hoàn cảnh, điều kiện giống như
con ruột..."
"..."
"Vậy là một cuộc điều tra trên quy mô rộng được diễn ra. Chính xác thì,
tôi cũng không thỏa mãn được tất cả những điều kiện của họ. Bởi khi được tìm thấy trong một chiếc giỏ đặt trước cổng cô nhi viện vào đầu tháng
hai năm 19xx, tôi đã là trẻ sơ sinh vài ngày tuổi, còn cô ấy phải mấy
ngày sau mới ra đời. Tức là ngày sinh có chút sai lệch. Tuy nhiên, bỏ
qua yếu tố đó thì mọi thứ được cho là phù hợp, kể cả ngoại hình có nét
lai... Nên nói vắn tắt, đứa trẻ đó chính là tôi, không đơn giản được
nhận nuôi, còn được làm giả khai sinh, bưng bít mọi thông tin để trở
thành con ruột. Lại vừa hay, ông giám đốc cần một người thừa kế..."
"..."
"Người khác nhìn vào sẽ thấy đó là may mắn. Nhưng kỳ vọng đi đôi với áp lực, trong khi..." Nói đến đây Khanh đột ngột dừng lại.
Cậu không nói hết câu, nhưng vế sau, cô có thể tự đoán được. Từ câu nói của bà Lưu Thủy. Sao cái gì cũng đổ hết lên đầu thằng Khanh? Giám đốc Vũ Trường Thịnh, con người lạnh lùng ấy một mặt chuyên tâm đào tạo Khanh thành người thừa kế, một mặt lại không hề dành cho cậu ta sự
thiên vị, ưu ái đối với thân nhân, ruột thịt.
"Tôi rất tiếc..." Hà ngập ngừng.
"Chẳng có gì đáng tiếc. Vì ngày ấy, quyết định chính là nằm ở tôi."
Khanh bất ngờ tiết lộ. "Theo luật pháp, đứa trẻ trên chín tuổi thì được
tự quyết định, có về với ba mẹ nuôi hay không."
Có một thứ tình cảm không lời, sáng trong như những vì sao.
Vì sao, mà ngay cả khi hai người cùng ăn chung một viên chocolate vào buổi tối Valentine, hương vị cũng chỉ toàn là cay đắng...
"Từ nay về sau, cậu định như thế nào?" Hà ngập ngừng mở lời.
"Thế nào là sao?"
"Cậu có định nói cho cô ấy biết không?"
"Rồi sau đó?" Khanh hỏi Hà, mà như tự hỏi chính mình.
Minh Hà không cần phải thông minh để hiểu được, nói ra tình cảm vào thời điểm này, hoàn toàn không giải quyết được gì, chưa kể hậu quả thì khôn
lường.
"Mà này, con gái theo đuổi cậu, chất lên tàu hỏa chở đi không hết. Sao
cứ nhất thiết phải chọn tôi?" Để cho bầu không khí bớt nặng nề, cô chủ
động đổi đề tài.
"So với họ thì tôi thích cậu." Khanh thật thà.
Trong truyện tranh hay phim tình cảm học đường, cái đoạn "tôi thích cậu" này phải là dấu mốc quan trọng, kinh thiên động địa ghê lắm... Vậy mà
rốt cuộc, lại được nói ra lãng xẹt sau khi... chia tay. Minh Hà vì vậy
cũng quên béng mất, đây là lần đầu tiên cô được nghe điều này từ người
khác giới.
"Anh Lâm sau khi biết tôi là quản lý đội bóng, đã nói tôi là mẫu người
lý tưởng của cậu. Không lẽ chuyện đó cũng thật nốt?" Hà nhăn mặt.
"Không sai."
"Tại sao vậy?"
"Cậu rất giống mẹ quản lý đã nuôi lớn tôi ở nhà trẻ Bình Tâm." Thản nhiên trả lời.
"Cậu thật là..." Hà đập bốp vào vai Khanh. Nếu là cách đây một năm, có
cho vàng cô cũng không dám chạm vào người này. "Đáng ghét! Lúc ở cùng
tôi cậu có suy nghĩ quái quỷ gì vậy?!"
...
Tối hôm đó, gác sang bên những vấn đề động trời mới phát sinh, Minh Hà
quyết tâm, thế nào cũng phải gọi điện cho Tường Lâm một chuyến.
"A lô?" Đầu dây bên kia, giọng nam cực kỳ ngái ngủ.
"Em là Trần Minh Hà, ex- girlfriend của Vũ Trọng Khanh. Anh nhớ em đấy chứ. Chúng ta từng gặp ở..."
"Dĩ nhiên là anh nhớ. Trí nhớ của anh rất tốt. Nhất là con gái đáng yêu
anh lại càng nhớ." Vừa nghe chữ ex, Tường Lâm đã tỉnh như sáo.
"Anh vừa lòng rồi nhé. Em đã thực hiện lời hứa với anh."
Yên lặng. Lâm chững lại. Trong vòng sáu mươi giây, biết bao nhiêu hình
ảnh hiện về trước mắt anh sống động. Mà cuối cùng là dáng hình của một
cậu bé mười hai tuổi gầy gò đang gập người khóc không thành tiếng trong
phòng bếp.
Kết quả đã rõ ràng.
"Cảm ơn em."
"Anh nhé!" Cô gắt. "Sớm biết trước mọi chuyện, sao không nói cho em?"
"Nói gì? Nói để làm gì?"
"..." Cô ngẩn ra, rồi lại mím môi. "Nhưng ít nhất anh cũng phải nghĩ đến cảm xúc của em chứ?"
"Tại lúc đó anh thấy... em cũng đâu có vẻ gì là thích nó cho lắm."
"...!"
"Anh nói có đúng không?"
Dòng chữ màu đỏ đung đưa theo chiếc đèn lồng vẫn treo ngay ngắn đầu giường.
[24. 12.