
g, từ tư thế ngồi ở trên giường trực tiếp biến thành tư thế nằm quay
đơ ra sau.
Lý Thích Phong khiến tôi sợ hết hồn, vừa nhào tới xem tôi có bị sao không lại
vừa lẩm bẩm nói: “Không phải chứ, cứ thế mà ngất đi à?”
Tôi mệt mỏi liếc hắn một cái, sau đó hỏi hắn: “Anh xem tôi có phải đang sốt lại
hay không?”
Lý Thích Phong để tay trên tôi kiểm tra, vẻ mặt bắt đầu nặng nề, nhẹ nói với
tôi: “Nghê Nghê, hai chúng ta phải đi bệnh viện thôi, cô sốt rất cao!”
Lúc Lý Thích Phong đỡ tôi ngồi dậy thì Tô trở về.
Lúc này, tôi đang dựa vào lồng ngực của Lý Thích Phong.
Tôi sợ Tô hiểu lầm muốn mở miệng giải thích rõ tình hình, kết quả là không đợi
tôi mở miệng nói thì Tô với gương mặt hân hoan liền nhảy nhót nhào tới chỗ tôi.
Tôi hoài nghi mình có phải bị sốt đến hồ đồ rồi không, biểu tình của nha đầu
này quá không đáng tin cậy.
Tô vọt tới bên cạnh tôi với bộ mặt mừng rỡ cầm lấy hai tay tôi, tôi đang ở
trong trạng thái sốt mê man choáng váng tựa hồ cũng thấy được hai con ngươi của
Tô lấp lánh những đốm sáng nhỏ như tinh tú trên trời.
Tô nói: “Ann, giỏi ghê! Tở bảo John đến chăm cậu là đúng! Tớ biết ngay các cậu
sẽ rất hợp nhau, hắn hôm nay nhất định là không để cho cậu có thời gian nghĩ
đến Đỗ Thăng đúng không!”
Tôi không chút do dự ngã uỵnh một cái ngửa đầu về phía sau.
Tô vội vàng hỏi tôi bị sao vậy, tôi nói: “Tô, cậu là đang dẫn mối cho ‘zai’ của
nhà cậu ư. Tôi vốn rất nóng rồi, đừng ‘sét đánh’ tớ nữa; giáng xuống nữa tớ sẽ
cháy khét lẹt mất thôi!”
Tô vừa phối hợp Lý Thích Phong đỡ tôi đứng lên chuẩn bị đi bệnh viện, vừa vẫn
không quên nắm lấy cơ hội hóa thân thành vị độc tôn nói nhảm: khét thì khét
thôi, cứ giữ lại còn hơn không có cái mà dùng!
Tôi chìm sâu vào trạng thái hôn mê.
Tôi và Cố Thiến kiêu căng ngang ngược, tung hoành ngang dọc đánh đâu thắng đó
suốt nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cảm thấy bản thân mình đã gặp đối
thủ rồi!
Lúc ý thức của tôi có chút phục hồi trở lại thì tôi phát hiện tôi đang nằm tại
hàng ghế sau ở trên xe của Lý Thích Phong. Trong cơn mê man đầu óc không tỉnh
táo tôi hình như có nghe thấy hai người ngồi phía trước đè thấp giọng đang nói:
—— Em gặp Đỗ Thăng rồi hả?
—— Uhm.
—— Có thu hoạch được gì không?
—— Không có. Hắn gặp người ta liền nói Anh ngữ, em có thể nghe hiểu tổng cộng
chỉ có 5 câu: Yes; No; Thank you; Hello; byebye.
——Stupid!
—— Baka*! Đừng cho là em đoán không ra anh đang mắng em!
*Đây
là từ trong tiếng Nhật có nghĩa (đầu óc ngốc nghếch) = Stupid,tiếng Trung
thường dùng trong trường hợp con gái mắng con trai là “ đồ xấu, hư...” ngữ khí
có chút thân mật.
Không còn gì để nói...
Tôi vẫn nên tiếp tục hôn mê thôi...
Chỉ là, tựa hồ có chút, quỷ dị...
Tôi bị sốt chuyển thành
viêm phổi nhẹ.
Tôi cảm thấy viêm phổi loại nhẹ không cần phải nằm viện, nhưng do tôi bị sốt
liên tục không hạ sốt nên bác sĩ nói bệnh viêm phổi nhẹ trên người tôi sẽ
chuyển biến thành viêm phổi nặng chỉ trong một đêm thôi nếu tôi nhất quyết xoay
người trở về nhà ngay lúc này. Thế là tôi hiểu được rằng bác sĩ muốn tôi nằm
viện.
Tô nhìn thấy vị bác sĩ khám bệnh cho tôi kia là người Mỹ vẻ mặt ông ta cực kỳ
nghiêm trọng, miệng lại nói một tràng giang đại hải không ngừng bô lô bô la các
từ vựng tiếng Anh. Lại nhìn thấy vẻ mặt tôi như sắp hấp hối thì đơn phương phán
đoán rằng tôi vừa được bác sĩ thông báo là mắc bệnh nan y nào đó. Gương mặt cô
ấy lo lắng hỏi người bên cạnh là Lý Thích Phong: “Bác sĩ vừa nói gì vậy? Ann
thế nào rồi? Rốt cuộc bị bệnh gì? Anh đi nói với bác sĩ, bất kể Ann mắc bệnh
gì, bất kể cần bao nhiêu tiền, chúng ta đều chữa trị! Nhất định cầu xin ông ta
chữa khỏi cho Ann, anh nói cho bọn họ biết, chúng ta không thiếu tiền!”
Tôi nghe thấy Tô nói những lời đó, trong lòng vừa cảm thấy buồn cười đến muốn
cười, lại cảm thấy cảm động đến muốn khóc, trong lúc nhất thời không biết nên
khóc hay cười. Tôi không khỏi than thở, Tô không chỉ lúc chọc tôi phát điên lên
mới khiến tôi dở khóc dở cười, mà lúc làm tôi cảm động cũng lại có hiệu quả như
thế, quả thật Tô sinh ra vốn có năng lực giày vò người khác khiến người ta dở
khóc dở cười.
Tô khiên cho tôi bái phục, tôi đã quen rồi. Không nghĩ tới Lý Thích Phong cũng
ép tôi ở thời điểm tôi suy yếu nhất không cam lòng mà bái phục hắn.
Lý Thích Phong đối mặt với câu hỏi của Tô liền mang bộ mặt phớt tỉnh trả lời cô
ấy: “Tô, là như vậy, anh từ nhỏ vẫn học tập Anh ngữ rất chính thống, là ngôn
ngữ Anh- Anh cho nên đối với việc mới vừa rồi vị bác sĩ này phát âm quá cong
lưỡi mang đậm chất giọng Anh – Mỹ, anh rất xin lỗi, anh thật sự không cách nào
tự giảm đi trình độ khả năng nghe Anh- Anh của lỗ tai mình mà đi phối hợp với
cái lưỡi xoăn như tóc uốn của ông ta.”
Tô rốt cuộc cũng tóm được cơ hội gậy ông đập lưng ông.
Tô hét lớn về phía Lý Thích Phong nói: Anh là cá