Teya Salat
Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy!

Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325823

Bình chọn: 9.5.00/10/582 lượt.

g rất muốn nhìn một chút rốt cuộc
là ai to gan lớn mật dám thừa dịp lúc tôi bị bệnh sắp phải thăng thiên, vừa lôi
cái mạng nhỏ của tôi từ quỷ môn quan trở về khiến tôi rất cảm động, lại vừa
đúng lúc lôi tôi từ quỷ môn quan trở về đó thì lợi dụng tôi không có sức chống
trả hay cự tuyệt ra tay sờ mó tôi!

Nhưng mí mắt của tôi lại cứ như bị may kín lại, vô luận tôi cố gắng thế nào
cũng không thể mở ra được! Trong lòng nghĩ thầm, thời điểm Tiểu Long Nữ bị Doãn
Chí Bình cưỡng bức phải có đến tám phần giống như cảm giác hiện tại của tôi, cô
ấy còn ngu ngốc cho rằng tên đàn ông làm chuyện thân mật đó là Dương Quá cho
nên còn nghênh đón sự sai lầm đó một cách lạc quan vui vẻ. Còn tôi thì sao, lại
cũng ngu ngốc cảm thấy, giờ phút này đôi bàn tay vuốt ve và đôi môi hôn tôi
kia, tất cả đều đem lại cho tôi sự vuốt ve an ủi dịu dàng, thật giống biết bao
nhiêu người đàn ông tôi yêu trước đây, người đã đem lại cho tôi sự cảm thụ
thích thú, ăn sâu đến tận xương tủy.

Tôi nghĩ, tôi thật sự không có thuốc chữa nữa rồi.

Khi cặp môi kia cuối cùng cũng rời khỏi đôi môi và gò má tôi, đôi bàn tay kia
cũng đẩy tôi từ trong vòm ngực ấm áp rời đi, lại thay cho tôi một cái áo khô
sạch khác, sau đó từ từ đặt tôi lại trên giường, đắp kín chăn cho tôi, lại sửa
lại vài cọng tóc rớt trên gương mặt tôi.

Sau đó, tôi liền không cảm nhận được đôi bàn tay kia, đôi môi kia tiếp tục đụng
chạm tôi nữa.

Mà tôi, sau khi được loại trừ thứ mồ hôi dínhp kia thì một lần nữa an tâm chìm
vào giấc ngủ say.

Lúc tôi tỉnh lại, đập vào mắt tôi là một bóng dáng khiến tôi thất kinh chấn
động toàn thân!

Sẽ không... phải là hắn chứ!

Nhìn người đàn ông đang cầm khăn giúp tôi lau mặt, tôi lưỡng lự kêu lên một
tiếng: “Anh trai!”





Tôi chần chờ hỏi Hạ Tu:
“Anh, tại sao là anh? Em là đang thấy người thật hay là đang mơ đây?”

Hạ Tu cẩn thận dùng khăn lông lau mặt cho tôi, vừa lau vừa đau lòng nói: “Phẩm
Phẩm, em bệnh nặng như vậy tại sao lại không nói cho anh biết, hai ngày nay anh
không liên lạc được với em, không còn cách nào khác hơn là gọi điện thoại đến
trường học, không cần nói anh phải tốn bao nhiêu sức lực mới liên lạc được với
cô bạn cùng phòng của em, cô ấy nói em bị bệnh, anh không yên lòng, nên xin
nghỉ mấy ngày để đến thăm em một chút. Phẩm Phẩm, sao em lại bệnh như vậy? Nếu
ba mẹ biết, chắc hai người sẽ rất đau lòng!”

Hạ Tu vừa nói dứt lời liền đem khăn lông để lên trên bàn, dùng bàn tay yêu
thương vuốt ve gương mặt của tôi.

Không đúng! Đôi tay lần trước, cảm giác không giống đôi tay hiện tại này!

Tôi hỏi Hạ Tu: “Anh, anh đến lâu chưa?”

Hạ Tu trả lời: “Mới vừa tới khoảng chừng mười phút, thấy em đang ngủ nên không
gọi em dậy. Cô bé Tô Đích kia định nấu cháo cho em, nhưng kết quả là biết anh
đến đây nên chạy ra sân bay đón anh bởi vậy mới đến trễ. Phẩm Phẩm, có đói bụng
không? Tô đi mua cháo cho em rồi.”

Lòng tôi tiếp tục mê mang.

Không phải Hạ Tu.

Hoàn hảo không phải Hạ Tu.

Vậy là ai? Chẳng lẽ là, hắn?!

Vậy nếu như, chính là Hạ Tu!

Tôi lúng túng lắc đầu với Hạ Tu lắc một cái nói: “Anh, em không đói bụng. Anh
đến đây ba mẹ có biết không?”

Thời điểm Hạ Tu lắc đầu để trả lời, Tô đẩy cửa đi vào.

Tô xách theo một hộp giữa nhiệt đi tới nói với tôi: “Ann xin lỗi nha, bởi vì đi
đón anh của cậu nên tôi không nấu cháo cho cậu được, bất quá tôi vừa đi ra
ngoài mua cháo cho cậu nè, còn nóng đó, mau dậy ăn chút đi!”

Hạ Tu đỡ tôi ngồi dậy, tôi dựa vào người của hắn xoay người để dọn cái gối đầu,
muốn đem cái gối dựng đứng lên để tựa vào. Nhưng Hạ Tu lại ngồi ở sau lưng tôi
bàn tay trực tiếp đem tôi dựa vào trong ngực của hắn, sau đó nhận lấy cháo của
Tô đưa tới từng muỗng từng muỗng nhẹ nhàng đút cho tôi.

Cái ôm trong ngực này, cảm giác cũng không giống!

Tôi bỗng nhiên nhớ đến khoảng thời gian tôi nửa tỉnh nửa mê có người bên tôi
giúp tôi thay y phục, tôi vội vàng cúi đầu liếc mắt nhìn trên người mình, phát
hiện bộ quần áo tôi đang mặc không phải là của mình mà là quần áo bệnh nhân.

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn Tô dò xét, không lên tiếng, bởi vì không biết nên nói
gì, nói từ đâu, cũng có chút loạn.

Tô cũng đang nhìn tôi. Sau đó Tô lên tiếng. Tô nói với tôi: “Ann, câu muốn nói
gì với tôi vậy? Cậu muốn cho tôi xem cậu mặc quần áo bệnh nhân sao? Ừh, cũng...
cũng được lắm, bởi vì cậu mặc cái gì cũng đều dễ nhìn. Ách... Cái đó, Ann ý của
cậu là như vậy có phải không, muốn tôi khen quần áo bệnh nhân của cậu?”

Tôi hung hăng liếc Tô một cái!

Nếu như ánh mắt có thể giết người, như vậy cái liếc mắt vừa rồi cũng đủ khiến
Tô phơi thây dưới chân tôi rồi.

Tôi đột nhiên nhớ đến, ngày mai sẽ là kỷ niệm ngày thành lập trường, tranh thủ
thời gian với Tô nói: “Tô, nếu không có việc gì cậu hãy trở về đi, có anh ấy ở
đây với tôi là được rồi, ngày mai không phải cậu còn phải đi tiếp khách giúp
giáo sư à.”