XtGem Forum catalog
Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy!

Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325761

Bình chọn: 10.00/10/576 lượt.

nhận anh ta.

Hắn không ép tôi phải tỏ thái độ rõ ràng, chính là anh ta căn bản cự tuyệt tôi
cho anh ta câu trả lời phủ định. Cho nên anh ta thà chờ đợi, chờ tôi cho anh ta
câu trả lời khẳng định, nếu không thì thà cứ duy trì tình trạng mập mờ như vậy
cũng không đi tiếp nhận câu trả lời phủ định trong lòng của tôi.

Tôi rất muốn biết anh ta dặn dò tôi điều thứ nhất rốt cuộc là vì cái gì. Tôi
cảm thấy được bên trong nhất định có chuyện, Hạ Tu là một người đàn ông có
phong độ, anh ta sẽ không bởi vì ghen tỵ liền ra lệnh cho tôi cách xa Đỗ Thăng,
huống chi anh ta bảo tôi cách xa không chỉ có mỗi Đỗ Thăng.

Tô sau đó lại nói với tôi ngày kỷ niệm thành lập trường Đỗ Thăng cư nhiên không
xuất hiện, khiến cho các giáo viên sinh viên trong trường muốn diện kiến ‘tiên
dung’ (dung
mạo của thần tiên)
bị thất vọng cực độ,
thiếu chút nữa là khởi nghĩa vũ trang mắng hiệu trưởng té tát là kẻ lừa gạt vô
tình, lừa gạt tình cảm, nhiệt tình, chân tình của tất cả mọi người.

Tôi nỗ lực để cho bản thân mình tỏ ra thờ ơ với mọi chuyện một chút, không cho
là đúng một chút, xem thường một chút, như không có chuyện gì xảy ra một chút,
sau đó hỏi Tô: “Đỗ Thăng sao lại không đi tham gia ngày kỷ niệm thành lập
trường? Anh ta cư xử như vậy cũng tương đương với việc thất tín bội ước rồi.”

Tô nói: “Ann, người khác ai cũng không biết nguyên nhân, nhưng tớ lại biết đó!
Bởi vì tôi là Nữ vương Internet vạn năng - không gì không biết -không gì làm
không làm được – không chỗ nào không có mặt- không chỗ nào không hiển linh bản
lĩnh cao cường. Chẳng phải cậu đã cùng anh ta cắt đứt mối quan hệ vạch rõ giới
hạn rồi ư, còn quan tâm chuyện của anh ta làm gì?”

Tôi một bên bị chấn kinh với việc Tô tự đặt cho mình một danh hiệu với chùm
định ngữ dài dằng dặc như vậy mà khuôn mặt lại không biết xấu hổ và càng trơ
tráo khi không biết mắc cỡ, một bên tôi lại cất lên giọng nói không đứt quãng -
không đứt hơi nói với Tô: “Cậu đến ngay cả bạn trai của mình cũng đem đi chia
sẻ với người khác lại rất vui vẻ hài lòng mà dâng lên, cái loại chuyện từ ngàn
xưa ly kỳ kinh hãi thế tục chưa từng có này thì tớ thỉnh thoảng không để ý đến,
không đặt trong lòng lắm mà quan tâm một chút xíu tới cuộc sống sinh hoạt của
bạn trai tớ hình như cũng không phải là chuyện khiến người ta trố mắt hoặc là
cứng họng đi?”

Tô nghe tôi nói hết lời thở mạnh ra một hơi, trợn to hai mắt nói với tôi: “Ann,
cậu là người mới vừa bệnh nặng, mới khỏi sao? Làm sao cậu có thể nói một câu
liền một hơi như thế? Tớ đều thay cậu đứt hơi! Cậu bây giờ đầu có choáng váng
không? Cần gọi xe cứu thương đi bệnh viện hít thở oxi rồi hãy trở về không?”

Tôi lườm Tô một cái nói với cô ấy: “Đừng câu khách nữa, nói mau đi, Đỗ Thăng
tại sao không đi tham gia ngày kỷ niệm thành lập trường, anh ta không sợ lưu
lại tiếng xấu bị nguyền rủa cả đời à.”

Tô nói: “Đỗ Thăng nhập viện rồi. Ngày tớ giúp cậu làm xong thủ tục xuất viện về
tới nhà cảm thấy rất nhàm chán, không bằng đi dò thám cơ sở dữ liệu của bệnh
viện nhìn xem có trò gì chơi không, kết quả bị tớ phát hiện, ngay đêm đó lúc
cậu và anh trai đang bày tỏ tình cảm thì Đỗ Thăng đại gia bị nhập viện, nguyên
nhân phát bệnh, ngộ độc rượu. Ann, tớ dùng móng chân suy nghĩ một chút, anh ta
chắc là mượn rượu tiêu sầu nên tiêu luôn a.”

Trong lòng tôi lại bắt đầu rối loạn lung tung. Tôi cố gắng trấn định hỏi Tô: “Kết
quả việc cậu dùng đầu óc suy nghĩ là cái gì?”

Tô trả lời tôi nói: “Tôi dùng đầu óc suy nghĩ một chút, quyết định phê chuẩn ý
tưởng của móng chân, anh ta nhất định là mượn rượu tiêu sầu tiêu luôn.”

Tôi nói: “Tô, cậu có biết đầu óc và chân của người khác dùng như thế nào hay
không? Với người khác, đầu óc là đầu óc, dùng cho suy tư; chân là chân, dùng để
xuất ra mồ hôi phóng ra mùi hôi. Còn cậu thì sao, đầu óc cùng chân là đồng giá,
chân có thể dùng suy nghĩ, đầu óc lại có thể xuất ra mồ hôi phóng mùi hôi thối.
Người kì diệu, người kì diệu a!”

Tô hỏi ngược lại tôi: “Chẳng lẽ đầu óc của cậu không ra mồ hôi

Tôi nói: “Ra a, chỉ là hai chúng ta có khác à, tôi là đổ mồ thơm tho, Còn cậu
là thứ mồ hôi thúi muốn chết.”

Tô hung tàn hướng tới tôi nhào tới, trong miệng kêu to”Dời núi lấp biển”. Trên
mặt tôi giăng đầy tình cảm mãnh liệt làm ra vẻ kinh hồn hoảng sợ để làm thỏa
mãn tên yêu quái đến từ Đài Loan luôn si mê chiêu “Dời núi lấp biển” này, đồng
thời trái tim như bị treo ở trước ngực lên không được xuống lại không xong, cả
người rối ren đứng ngồi không yên.

Đêm khuya trằn trọc lặp đi lặp lại nhiều lần, sau đó tôi vẫn như cũ không thể
chìm vào giấc ngủ. Lại tiếp đó rốt cuộc tôi ở trong đêm sâu tĩnh mịch nghe thấy
chính tôi bình tĩnh chống đỡ và dây thần kinh lạnh lùng kia “ Pằng” một tiếng
nổ tung đứt đoạn. Thế là trong đêm sâu không khí hít thở không thông cô đơn đen
kịt ấy, ‘lý trí’ của tôi rốt cuộc cũng yếu ớt giơ cờ trắng đầu hàng ‘tình cảm’.
Tôi rốt cuộc cũng phải thừa nhận, Tôi- rất lo lắng cho Đỗ Thăng.

Buổi