
r/>(Tớ cũng muốn đi cùng với họ)-An cười tươi.
– chân có đi nổi không đó- vẫn cái kiểu nói năng cộc lốc của Ken, lều đã dựng xong, mặt Ken lấm tấm mồ hôi, Ken thở dốc.
(Tớ đi được, vừa nãy Anna giúp tớ xoa bóp chân, đỡ nhiều rồi!! À cậu ấy còn thắt tóc cho tớ)-An tươi như hoa.
– ừm! Đi cẩn thận, về nhanh kẻo trời tối!- Ken gật đầu.
An cùng Anna và Anne đi sâu vào rừng, trời hình như đang sẫm lại..
Huỵnh!- âm thanh làm những chú chim bay loạn.
(Sao..sao các cậu..)- An đau đớn ôm chân.
– chính mày đúng không? – Anne hét lớn.
An vẫn ngơ ngác bởi ngôn ngữ họ đang nói, An không hiểu.
– hình như nó không hiểu, Anna phì cười.
( chính mày đã tung tin tụi tao giả câm để vào trường này phải không?)-Anna sốc áo An lôi dậy.
(Tớ không có! Tớ thật sự không bao giờ làm như vậy)-mặt An nhoè đi nhưng vẫn giữ được sự kiên quyết.
(Đừng có giả bộ ngây thơ nữa! Không mày thì ai hả?nếu tao bị đuổi ra
khỏi trường thì đừng có trách tao tàn độc!)- Anna nắm bím tóc An giật
ngược kéo An đu lùi ra sau, phía sau là vực sâu hun hút.
(Tớ.. Thực sự không có làm mà.. ) – An đau đớn tuyệt vọng.
-ưmm.. – tiếng An bật lên khiến Anna giật mình.
Phía sau là vực sâu, cây cỏ đã khiến nó trông như một mô đất bình thường, An đã trượt xuống phía dưới.
– Á á á – Anna và Anne ôm nhau kêu hoảng, họ vốn chỉ định doạ An ở
cái vực đó nhưng không ngờ họ đã tính sai một bước, cái vực gần hơn họ
nghĩ, cây cỏ đã nguỵ trang hoàn hảo hệt như một mô đất vững chãi.
Bọn họ bỏ chạy, bỏ An lại, máu đã thấm ướt mái tóc biếm đuôi sam.
– An đâu? – Ken hỏi Anna và Anne.
(An kêu hái chút nấm rồi quay về sau)-Anna bình tĩnh đến lạ thường trong khi Anne run đến làm rơi bó củi.
– sao lại để một người đau chân đi một mình hả?-Ken quát lớn rồi chạy vụt vào cánh rừng, trời đã tối đen.
~~mình.. Mình phải làm sao~ anne nói run rẩy.
– mặc kệ nó, cũng đáng! – Anna lạnh lùng đến đáng sợ.
-Annn! Bình Annn! Cậu đang ở đâu hả?? – Ken không giấu được chất
giọng càng ngày càng run, run vì cái lạnh của cánh rừng và còn hơn cả là sự sợ hãi không rõ lí do.. Có lẽ nên gọi là linh cảm xấu.
Trời tối đen, cứ đi ba bước lại vấp té, Ken vẫn đứng dậy, thị lực vốn tốt nhưng đã bị những giọt nước làm nhoà đi, càng tìm kiếm càng thấy vô vọng,ken có thể lật tung cánh rừng lên để tìm thấy An nhưng hình như
ông trời không muốn, cơn mưa lớn ập đến khiến đường đi như vũng lầy.
Task! ken vấp mạnh vào đám rễ cây ngã bất tỉnh, mọi thứ tối sầm lại.
~~cô…cô bạn trong nhóm em chưa thấy về ạ~~ Anne run run nhìn cô hướng dẫn sinh.
(Các bạn ấy đi đâu?) – cô ấy nghĩ Anne không nghe được.
~~ họ đi vào rừng kiếm củi ạ..
(Em đừng lo quá, bây giờ trời đang mưa lớn,để bớt mưa chúng ta đi kiếm
các bạn ấy! Với lại hai bạn ấy đi chung thì chắc không có chuyện gì
đâu!)-cô nhẹ nhàng rồi chạy đu thông báo với giáo viên các lớp chuẩn bị
ngay khi tạnh mưa sẽ toả ra tìm kiếm.
– tôi đã liên lạc với phụ huynh em Bình An nhưng còn em trai thì không liên lạc được, chủ tịch đang đi công tác tận bên Ý.
– chúng ta phải sớm tìm ra hai em nếu không uy tín nhà trường sẽ sụt
giảm mất! Cổ phiếu cũng sẽ bị ảnh hưởng! – cô hiệu trưởng nhíu mày.
20 phút mưa mới ngớt cơn, khu rừng đã trở thành một vũng lầy khó đi.
– em tôi đâu hả? Con bé còn nhỏ như vậy để lạc trong rừng thì phải
làm sao? – Lâm quát lớn, Lâm đã giấu cha mẹ để chạy đến khi còn chưa kết thúc buổi làm thêm, Lân không muốn cha mẹ thêm gánh nặng.
– xin anh hãy bình tĩnh, con bé có một cậu bạn đi cùng, chắc chắn
không có việc gì xảy ra đâu! Chắc bị mắc mưa thôi! Chúng tôi đã cho
ngừoi đi tìm họ rồi-cô hiệu trưởng trấn an anh của An.
Lâm đã chạy đi không để cô hiệu trưởng nói hết câu, chạy sâu vào cánh rừng, nụ cười,giọng nói của An lại văng vẳng trong đầu Lâm, An là cô em gái duy nhất mà Lâm yêu thương, Có lẽ tình anh em đậm sâu đến nỗi một
sức hút nào đó đã vô tình kéo Lâm đến đỉnh vực, một luồng ánh sáng dịu
dàng loé sáng dứoi chân vực khiến anh quỳ rạp xuống, cái cay đắng đã dồn lên cổ họng, tiếng khóc không thành lời nghẹn trong cổ họng đang nổi
lên những đường gân xanh đỏ.
A a a a a a a a….
Tiếng gào thét xé nát màn đên của Lâm khiến Ken bừng tỉnh, rồi như vô
thần Ken nhìn thấy An sáng bừng ở trước mắt, An khẽ cười nhẹ, mái tóc
đuôi sam cũng sáng lấp lánh như ánh kim nhẹ bay dù trời không miếng gió, Ken vô thức đi theo, chẳng mấy chốc Ken nghe thấy tiếng người ẫm ĩ gọi
tên mình và An, mọi thứ xung quanh như nhạt nhoà lần nữa.
– có ngừoi đằng kia! – bọn người chạy đến chỗ Ken, Ken được đưa ra
khỏi rừng trong trạng thái mê man,Ken gọi An trong giấc mơ, An cứ chạy
mãi chại mãi rồi bỗng dừng lại.
– cậu về đi.. – âm thanh như nước, trong trẻo nhưng như những nhát dao
cắm phập vào tim Ken, Ken đau nhói ôm ngực đang phập phồng trở lại.