
br/>
5 chiếc xe buýt đã xuất phát, An ngồi kế Ken, cả hai dù không nói gì
nhưng thật ra rất vui! Rất vui vì còn cơ hội gặp lại nhau, chưa đầy hai
tiếng, xe đã đến nơi, An ngủ quên trên vai ken lúc nào không hay.
– Ê con sâu ngủ! Dậy mau!đến nơi rồi!- Ken búng chán An.
– ư! -An giật mình xoa chán nhăn nhó.
– đi! – Ken dắt tay An như dắt trẻ con, An vẫn còn ngái ngủ và chưa tỉnh hẳn.
-ư ư ư…. – An vùng vằng nhăn nhó mà quên mất người đang dẫn mình đi
là Ken chứ không phải anh hai, chả là lúc nào tỉnh dậy cũng phải là Lâm
lôi An xuống ăn sáng, đúng là Lâm bình thường sẽ ngủ dậy rất muộn nhưng
những bữa đi học sẽ dậy rất đúng giờ để gọi An dậy và “lôi” xuống ăn
sáng, Lâm là người anh có trách nhiệm và rất yêu thương An dù bề ngoài
có vẻ lười biếng và không chải chuốt, ấy vậy mà bọn con gái vẫn theo như nước lũ bởi vẻ ngoài cực hút mắt.
– này!! Cậu tỉnh hẳn chưa vậy hả? – Ken lay An mạnh.
– ưm! – An giật mình bừng tỉnh về với hiện tại, An không còn gia đình yên ấm như trước, cha mẹ An phải đi năn nỉ từng công Ty để cầu xin sự giúp đỡ, thậm chí quỳ lạy, anh hai thì phải chạy ngược chạy xuôi với tận 3,4 chỗ làm thêm, An sót đến ứa nước mắt mà không
giúp được gì, chỉ biết im lặng vào học ngôi trường này để cha mẹ bớt đi
gánh lo. Hình như đâu đó trên khoé mắt nóng hổi đã long lanh.
– cậu còn buồn sao?-Ken như đọc được dòng suy nghĩ của An.
[không! Tớ không buồn, tại buồn… Ngủ quá thôi!'>- An mỉm cười.
– vậy thì đi thôi! Trại ở đằng kia thì phải. – Ken cầm tờ giấy chỉ
đường trên tay, trước khi đến được trại, các học viên phải tự mình định
hướng trại ở đâu hay nói cách khác là một trò chơi tìm kho báu, đội nào
đến nhất sẽ nhận dược lều dựng sẵn và bên trong có đầy đủ thức ăn nước
uống, các đội sau sẽ phải tự dựng lều và tiếp tục đi tìm thức ăn và nước uống được cất giấu xunh quanh khu cắm trại.
Người ta nói người tính không bằng trời tính, An và Ken chung đội với Anna và Anne, tim An muốn thót ra ngoài nhưng khi thấy biểu hiện vô
cùng bình thường của Anna và Anne khiến An có phần yên tâm, suốt quãng
đường, Anna và Anne cười đùa với An như thể giữa họ chưa từng có xung
đột xảy ra, đến Ken cũng ngạc nhiên vì sự hoà nhập quá nhanh của An, dù
nhờ có sự nhanh nhẹn của Ken mà cả nhóm gần như sẽ là nhóm đến đầu nếu
An không trật chân.
– cậu không sao thật chứ! Đừng cố! Lên tớ cõng-sau một hồi nắn chân
An trong vô vọng, Ken đành từ bỏ, phải là người có kinh nghiệm mới xử lí được.
[cậu sẽ không sao chứ? Hình như cậu mệt lắm rồi!'>-An rơm rớm, cảm thấy mình thật vô dụng và chỉ biết gây chuyện.
– lên đi nào! Nói nhiều quá! – Ken quay lưng lại phía An rồi ngồi xuống cho đúng tầm với An.
– aizzz… Mấy ngay nay rốt cuộc cậu có ăn không hay nhịn mà nhẹ hẫng thế hả- Ken trêu trọc An
An im lặng hay nói cách khác là làm sao có thể trả lời, nếu đứng
trước mặt Ken thì An sẽ đáp trả ngay, còn bây giờ là sau tấm lưng vững
chãi và ấm áp của Ken, tim An hình như không còn thuộc về An nữa,đập
điên lên, nóng như lửa đốt, hô hấp cũng loạn cả lên, không biết từ lúc
nào An đã áp má vào vai Ken… Ai nói trẻ con thì biết gì chuyện yêu
đương, thật ra chúng còn có những cảm nhận đẹp hơn cả người lớn, trong
sáng hơn cả người lớn và hơn cả là không có chút gợn sự tính toán thiệt
hơn, chỉ cần có thể xuất hiện cạnh nhau và vui đùa…
Ken cũng im lặng cảm thấy lòng nhẹ hẫng nhưng lâu lâu lại xen chút
cồn cào không yên,nghe tiếng thở đều đều của An, hình như An ngủ mất
rồi,Ken cười nhẹ như nắng sớm,thời gian như ngừng trôi…
*này con nhỏ này ghê gớm thật!mới đó mà đã dụ dỗ được một anh rồi!*-anna nói khẽ với anne.
*thôi đi!kệ nó!nó trật chân nên mới vậy thôi!*-Anne chậc lưỡi.
Đường càng ngày càng dễ đi, bọn họ đã đi đúng hướng, quả nhiên là sắp đến khu cắm trại.
*chết tiệt!có đội đến trước mình rồi* – Anne thầm chửi. Đội bọn họ
đến trễ một bước, đã có đội đến sớm hơn, nhưng dù sao cũng đứng thứ hai.
|chúc mừng! Các em là đội đến thứ 2, các em có được đồ ăn và nước
uống nhưng phải tự dựng lều nhé! À mà bạn gái bị sao vậy?| – một chị
thông báo.
– bạn ấy bị trật chân! – tuy chưa hiểu hết ngôn ngữ hình thể vừa rồi nhưng Ken đoán được phần nào.
(Tớ xin lỗi! Tại tớ mà bọn mình đến trễ) -ken đặt An ngồi xuống mô đá phẳng, An ngước mặt nhìn Ken.
-không sao!cứ ngồi đó đi, tớ đi dựng lều! – Ken xoa đầu An.
-(này có đau lắm không)- Anna khẽ ngồi nhẹ bên An hỏi bâng quơ.
(Không.. Cảm ơn cậu vì đã hỏi thăm)- An vui lắm, thì ra hai chị em họ không tệ như An nghĩ.
(Tớ thắt tóc cho cậu nhá!)-Anne đề nghị, An cười tươi gật đầu, An cảm thấy như ngày đẹp nhất đời mình…
Mái tóc An được buộc đuôi sắp thành một lọn lớn sau ót rất đẹp, vài
cọng tóc con rủ nhẹ xuống, nhìn An xinh xắn như một cô công chúa nhỏ.
Ken đã dựng xong trại, khẽ nhìn lén An rồi cười một mình.
(Này!bọn tôi đi nhặt củi đây!)-Anna khều Ken.