
/>– Annnn!!! – Ken la lớn rồi bật dậy, xung quanh trắng xoá.
-tỉnh rồi sao? Mày hôn mê một tiếng rồi đấy- là hắn-Vũ Tuấn Anh, khi
đây cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ,nhưng đôi mắt lại đầy cát đắng.
– An đâu rồi? – ken thở gấp.
– không phải việc của mày- hắn chớp mắt lạnh lùng.
– AN ĐÂU RỒI HẢ? – ken quát lớn.
– Ở TRONG NHÀ XÁC ĐÓ! – hắn cũng gắt lớn.
-…. Không… Không thể nào! Rõ ràng trước lúc vào đây tôi đã thấy An..
Đúng vậy! Rõ ràng là em ấy!-ken như mất hồn lẩm bẩm- Anh nói đùa đúng
không? Vì anh ghét tôi đúng không? Vì tôi là đứa đáng chết đối với anh
đúng không hả?- Ken nắm cổ áo hắn.
– Mày im đi!nghe cho rõ! Con bé đó đã chết còn trước lúc người ta tìm thấy mày!- hắn trừng mắt.
– không thể! Đồ chó chết! Tôi không tin!-Ken lảo đảo chạy ra khỏi
phòng, chạy đi đâu Ken cũng không biết, bệnh viện rộng lớn, khắp nơi đều là người ngoại quốc, cổ họng nghẹn đắng của Ken cứ gào lên gọi tên An
mặc cho ngừoi ta lấy làm kỳ hoặc khi nhìn Ken, họ nghĩ Ken là bệnh nhân
tâm thần.
– Ken… – một giọng nói vừa lạ nhưng lại vừa quen như thể Ken đã khát
khao nghe được từ lâu, Ken đứng khựng lại tìm kiếm, đâu đó có bóng dáng
một cô bé tóc đuôi sam chạy đi đâu đó, Ken thất thần đuổi theo, dù đã
chạy rất nhanh nhưng vẫn không đuổi kịp, đến khi nhận ra hư vô thì Ken
đã đứng trước cửa một căn phòng lạnh lẽo.
– Annn!! Tỉnh dậy đi em! Em đang ngủ đúng không? Nghe anh hai tỉnh
lại rồi anh hai đưa về nhà cho em ngủ.. Nhé! Anh sẽ không bắt em dậy khi em ngủ chưa đủ giấc đâu, anh sẽ cho em ngủ đến khi em không muốn ngủ
nữa, chẳng phải em rất thích vậy sao? Anh hai hứa mà, tỉnh dậy đi
nhé?-Lâm gào khóc bên một chiếc bàn lạnh băng của nhà xác…
Huỵch- Ken quỳ sụp xuống, nước mắt đẫm tròng tuôn rào rạt không
ngừng, tim đau thắt lại, khó khăn lắm mới tìm được nhau, vậy mà để vụt
mất, cái cảm giác đau đến buốt tận xương, khuôn mặt An tái ngắt,mái tóc
đuôi sam vẫn rủ xuống khỏi chiếc bàn.
– An.. – giọng Ken run rẩy nhưng vẫn đủ nghe, đôi chân cất bước nhưng lảo đảo về phía trước, Ken muốn lay An dậy, rõ ràng mới lúc nãy còn
chạy rất nhanh, An còn nói được nữa!
– em không được chết!! – Lâm hét to đưa Ken về thực tại.
– An không có chết! Mới vừa nãy em ấy còn chạy nhảy cơ mà! – Ken lao đến đẩy Lâm ra mặc tất cả.
– mày là ai.. À… Là thằng nhóc bị lạc cùng em tao,con trai chủ tịch
Dương…. Tại sao? Tại sao chỉ có em tao chết? Tại sao hả?? Hahahahaha-
Lâm nắm cổ áo Ken cười điên dại, đôi mắt láo liên như một bệnh nhân tâm
thần, Lâm bỏ đi, đi như cái xác không hồn..
– tôi cũng muốn chết thay An lắm chứ.. – Ken im lặng một lúc rồi lên tiếng khiến Lâm khựng lại một chút.
– Hâhhahahaa… – Lâm lại tiếp tục cười, nụ cười cay đắng nhất, lâu nay cậu cố gắng làm thêm kiếm tiền để bù đắp cho An, không muốn An bị thiệt thòi, cậu thì chả sao,nhưng cậu sợ An cảm thấy bất công, đúng là khi An sinh ra mà không thể nói hát như bao đứa trẻ khác, cậu đã rất ghét,
ghét An vì cậu bị bạn bè trọc ghẹo, ghét mỗi lần đưa An đi nhà trẻ thì
lại bị tụi lớp trên chặn đầu trêu ghẹo, nhưng cậu không biết rằng lần
nào cậu cũng để mình là người bị đánh chứ quyết không để An bị thương,
cậu thương An lắm, vì An là em gái duy nhất của cậu, người cậu sẽ bảo vệ cho đến khi có thể an tâm để giao cho thằng con trai khác… Vậy mà..
~~~hơn hai tuần trôi qua..
– cậu có nghĩ như tôi suy đoán không?- Lâm ngồi đó, đôi mắt không một vệt cảm xúc.
– ngay từ đầu tôi đã hoài nghi rồi,Anna và Anne bảo em ấy đi hái nấm
sẽ về sau nhưng sau đó lại bảo với ngừoi khác là tụi tôi đi nhặt củi
nhưng bị lạc!-Giọng của Ken, cậu chớp nhẹ mắt rồi để lộ ra nhưng tia đỏ.
– vậy là đủ rồi! Vụ này để tôi tự điều tra! Họ có dấu cũng không yên đâu!- Lâm nhếch mép, đôi mắt khát máu.
“Họ” ở đây chính là nhà trường, sau cái chết của An, họ bít bùng dư luận, đổ tội cho cái chết của An là tự tử, rằng gia đình An bị phá sản cha mẹ anh em li tán nên An nghĩ quẩn mà tự tử, màn kịch
quá hoàn hảo, lí do à? Họ sợ trường mất uy tín, họ sợ cổ phiếu của họ
mất giá! Mang tiếng là trường hoàn toàn miễn phí nhưng họ lại bí mật
nhận những đồng tiền của các nhà tài phiệt để chích 1/10 cho việc học
của học sinh còn 9 phần còn lại đều là của họ, đã vậy còn vô tư nhận
tiền gửi gắm của phụ huynh, rồi lại pr đánh bóng tên tuổi cho các nhà
tài trợ và tài phiệt, cuộc đời chả ai cho không ai cái gì, các học viên
cứ nghĩ họ cứu vớt mình nhưng thật ra chính các học viên mới là cái cớ
để họ kiếm tiền.
~~~
Huỵch-bốp
– Tụi mày không cần giả câm nữa! Lật bài đi! – một thanh niên cao lớn đẩy hai cô bé góc tường, xung quanh không một bóng người, dưới ánh đèn
lờ mờ là mái tóc màu bạch kim và đôi mắt sắc lạnh bị che đi bởi chiếc
nón đen.
~tôi van anh tha cho chúng tôi!chúng tôi biết lỗi rồi..-cô bé kia quỳ lạy
– CÂM!! Dù tụi mày có nói gì đi nữa thì em tao cũng đã không còn nữa
rồi!! Nếu như… Nếu như lúc đó tụi mày thú