Ê! Nhỏ Tóc Bím

Ê! Nhỏ Tóc Bím

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324820

Bình chọn: 10.00/10/482 lượt.

sinh ra là để gặp em và bảo vệ cho
em, kiếp trước anh nợ em nhiều lắm nên kiếp này anh phải trả cho hết!
giờ anh đã hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi.. *mỉm cười* à còn nữa! kiếp sau em sẽ là cô gái của anh đấy!những thiên thần ở đây nói với anh như
vậy! Cho nên từ giờ đến kiếp sau em nhất định phải sống thật tốt! phải
cười thật nhiều để còn gặp lại anh, biết chưa!'> – Nam xoa đầu nó, nó nở
nụ cười rạng rỡ như hoa, nó cùng Nam vui đùa trên chiếc xích đu được kết bằng những chiếc lông vũ màu đen từ cánh của một thiên thần…

Nó vẫn ngủ say, môi mỉm cười nhẹ nhõm, một nụ cười thật sự….

****

– aishh….. – một tên con trai ngễnh ngãng bước vào phòng y tế nằm phịch
lên một cái giường, cô y tế đã hết phiên trực nên đi ăn trưa, trong
phòng chỉ còn hai người.

1 tiếng trôi qua, thuốc an thần gần hết tác dụng, nó ôm đầu nhức như
búa bổ day day hai bên thái dương rồi trở mình, mắt chớp chớp dần mở ra.

– á á á á á á á.. – nó là thất thanh, kế bên nó là một tên con trai
cũng đang nằm quay mặt qua phía nó, chỉ còn một chút nữa là mặt nó và
mặt tên nó đụng vào nhau, chiếc giường nó nằm khá to nên hai người nằm
vẫn dư sức.

– … ưmm… ồn ào quá điiii-tên đó ngái ngủ nhăn nhó, nó ngồi bật dậy
lật đật bỏ chạy ra khỏi phòng y tế, tên con trai ngồi dậy khẽ mở mắt,
đôi mắt màu xám tro mê hồn người…

– thú vị thật… – tên con trai có đôi mắt xám tro cười nửa miệng.



Nó chạy được một đoạn, cũng đã gần tới lớp, nó dừng lại chống tay vào tường vì cơn choáng váng chợt tới, ban nãy nó bật dậy nhanh quá mà nó
thì lại bị bệnh thiếu máu nên không sây sẩm một lúc mới lạ, thở gấp, nó
bắt đầu cảm thấy tên con trai đó vô cùng quen! không! quen chết đi được! nếu nó nói ra thì hẳn sẽ bị gọi là con khùng nhưng thực sự rất giống…
hắn.. mắt nó lại hơi đỏ lên.

– hế lô chị gái! – giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.

– ơ.. Mạnh! – nó ngơ ngác.

– gì mà ơ với a?- Mạnh nhún vai.

– nhóc lên trường chị làm gì??- nó lơ ngơ.

– ừm.. thì chuyện của anh hai.. – Mạnh hơi trầm đi.

– ừ.. – nó hít sâu.

– chuyện của anh hai.. nếu có ai hỏi thì chị bảo.. anh ấy đi du học nhé..- Mạnh dựa lưng vào tường thở nhẹ ra.

– ừm.. mà.. ban nãy chị có giấc mơ lạ lắm..- nó liếm môi.

– gì cơ?- Mạnh mở to mắt.

Nó kể hết cho Mạnh nghe chuyện nó mơ thấy Nam và những điều Nam nói với nó…

– đúng như vậy chứ?- nó hỏi Mạnh liệu có đúng rằng mẹ Nam mất từ khi Nam sắp vào lớp một không

vì thực sự nó chưa dám tin chắc vào điều đó… trong nó vẫn còn chút mặc cảm tội lỗi.

– đúng vậy.. – Mạnh trầm ngâm.

– hả.. – nó bất ngờ tột độ.

– có gì đâu mà trợn tròn mắt lên thế?- Mạnh mỉm cười gượng gạo.

– hả.. à.. à không.. chị xin lỗi vì đã hỏi chuyện không nên! – nó ấp úng vì cảm thấy có lỗi.

– nhưng anh hai tốt thật đấy! biết rõ em là con trai của một người
đàn bà khác với ba mà không hề ghét bỏ em! ảnh luôn che chở và bảo vệ
em..- Mạnh đánh sang chuyện khác.

– ý nhóc là sao?? – nó ngạc nhiên hơn nữa.

– ừm.. thì em là con vợ lẽ mà.. – Mạnh cười nhạt.

– … – nó im lặng nhìn Mạnh, thì ra cậu nhóc ấm áp và tưởng chừng như không bao giờ biết buồn thì lại có một hoàn cảnh phức tạp đến vậy… từ nay nó sẽ học cách không
nhìn vẻ bề ngoài để đánh giá nữa.. nó sẽ nhìn vào trái tim thôi..

– thật ra thì tối qua anh ấy cũng báo mộng với em.. nói ra có vẻ hơi
mê tín nhưng anh ấy bảo rằng kiếp sau chị là của anh ấy nên bắt em phải
bảo vệ chị thật tốt.. – Mạnh bất ngờ quay sang nó làm nó đứng hình vài
giây, nó vẫn chưa kể cho Mạnh cái đoạn Nam nói với nó rằng kiếp sau sẽ
gặp lại nó.

– thật sao.. – mắt nó rơm rớm.

– ơ.. sao tự nhiên lại khóc??- Mạnh lúng túng.

– không có gì.. chỉ là chị hạnh phúc thôi.. – nó lau nhẹ nước mắt.

– ừm.. – Mạnh mỉm cười.

– cậu chủ! chủ tịch đã xong việc rồi ạ! -một chú mặc vest đen tiến tới chỗ Mạnh.

– ừm.. tôi ra ngay! – Mạnh gật đầu.

– đi nhé bà chị! – Mạnh vẫy tay

– à.. ừ… – nó đứng dậy vẫy tay nhìn theo bóng dáng cao dong dỏng của
Mạnh, Mạnh khuất bóng, nó lầm lũi không biết đi đâu.. về lớp? nó không
đủ can đảm! thôi thì đành ngồi ở đây vậy.. nó dựa vào ghế đá hít thở
thật sâu rồi nhận ra nó đang ngồi đúng cái chỗ ban nãy hắn lôi nó ra,
cảm thấy hơi nghẹn, nó đứng dậy bỏ đi, tiến ra bãi cỏ ở gần cổng sau của trường -cũng là nơi vắng vẻ nhất trường, nó ngồi xuống bãi cỏ xanh
mướt, từng cơn gió mát nhẹ vờn mấy lọn tóc mai của nó, cảm thấy hơi mệt
nên nó ngả lưng xuống nền cỏ nhắm nhẹ mắt thư giãn, cảm giác thật bình
yên.

*bịch bịch bịch..*- tiếng giày thể thao bước trên sân tiến ngang qua chỗ nó nằm, nó hơi giật mình ngồi bật dậy, một cơn choáng lại kéo tới khiến nói phải chống tay xuống nền cỏ, cơn
sây sẩm đã qua, nó mở nhẹ mắt và thấy một tên con trai đang băng ngang
qua chỗ nó.

– anh… – nó bất giác gọi thành tiếng khi người con trai đó bước


XtGem Forum catalog