
ròn tròn ngồi bên cạnh – Anh giấu vợ cũng kĩ ghê.
- Haha, khoe ra cho các cậu tủi thân à?
Tôi thật sự rất muốn đạp cho tên ngồi kế bên một cái. Tôi dùng gót giày
dẫm mạnh vào chân anh ta. Không có hứng thú đùa với anh. Sắc mặt của
người bên cạnh khẽ biến, nhưng nhanh chóng lấy lại thần thái trong chốc lát
- Hai người hiểu lầm rồi. Tôi không phải…
“Xoảng”.
Tiếng động làm cho tất cả mọi người đều quay lưng lại. Làm ơn cũng phải để tôi giải thích xong chứ. Tôi tò mò nhìn theo mọi người. Là bàn của
Thanh Phong. Thức ăn trên bàn đều bị gạt xuống đất. Chén dĩa vỡ thành
từng mảnh. Anh đứng dậy rút một xấp tiền đập lên bàn, tức giận rời khỏi quán. Lan Linh vẫn giữ dáng điệu tao nhã, bước theo sau anh.
-------------------------------------
Suốt cả buổi chiều căn phòng của sếp đều đóng chặt. Tôi thật sự muốn bay
vào, lôi anh ta ra đòi một lời giải thích. Lúc trưa sau khi ăn xong, anh ta kêu taxi cho tôi về trước. Còn mình thì đi với hai người kia. Chiều chiều về công ty thì không thèm nhìn tôi một cái, đóng sập cửa, ở lì
trong phòng. Vì anh ta không giao việc gì cho tôi nên tôi đem toàn bộ
tài liệu cho cuộc họp chiều mai chuẩn bị sẵn, đến khoảng năm giờ thì
xong xuôi mọi việc. Tôi tranh thủ dọn dẹp đồ đạc, nhanh chóng chuồn về, đề phòng bị sếp giữ lại.
Tuy nhiên không ngờ cái người mọi ngày luôn đúng sáu giờ mới ra về thì
hôm nay lại rãnh rỗi đến nỗi năm giờ đã mở cửa phòng. Tôi khẽ giật
mình, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, gật đầu chào
- Giám đốc!
- Ừ! – Anh ta không nóng không lạnh đáp lại tôi, ánh mắt không buồn nhìn tôi một cái, tiếp tục bước về phía thang máy.
Tôi thở hắt ra, vuốt vuốt ngực, đi theo sau anh ta. Chỉ có hai chúng
tôi trong buồng thang máy. Không khí đặc quánh, hết sức quỷ dị. Cảm
giác như sắp ngạt thở đến nơi. Tôi nghe tiếng thang máy mở ra như là
tiếng tháo còng, mừng rỡ ra mặt, bước vội ra ngoài. Tôi thật sự nghi
ngờ khả năng của bản thân. Không phải nguyên cả buổi chiều rất là hùng
hổ hay sao, thế mà vừa thấy khuôn mặt hắc ám của anh ta thì đã cụp đuôi bỏ chạy. Anh ta mắc bệnh đa nhân cách à, buổi trưa và chiều nay như
hai người khác hẳn. Tôi thật sự không thích nghi kịp
---------------------------------------
Tôi đẩy xe vào nhà thì thấy chiếc xe của Khải dựng trong sân. Chắc lại
qua ăn ké rồi. Thằng em này linh cảm hay thật, biết hôm nay tôi về sớm
nên chưa sáu giờ đã ngồi ở nhà đợi tôi rồi
- Này, em lại….
Lời chưa kịp thốt ra hết thì tôi bị cảnh tượng trước mắt làm cho cứng
đờ người. Đứa em trai yêu quý của tôi và Phúc đang….hôn nhau. Tôi đánh
rơi giỏ xách trên tay, mắt trợn trừng vì quá đỗi kinh ngạc. Hai đứa vừa trông thấy tôi vội vàng tách nhau ra. Khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ
- Hai đứa…làm cái gì vậy hả?
- Chị hai, sao chị…về giờ này? – Khải đứng dậy, bước về phía tôi
- Nói! Từ lúc nào hai đứa…Trời ơi, ba và dì mà biết sẽ như thế nào hả?
Còn Phúc, chị không phải đã nói với em… – Tôi không còn kiềm được bình
tĩnh, ăn nói bắt đầu loạn xạ cả lên
- Đừng trách cậu ấy. Là lỗi của em… – Khải nhìn tôi bằng cặp mắt kiên định.
- Không phải, chị Vy, là tại em! – Phúc cũng đã đứng dậy, đầu cúi gằm xuống
- Hai đứa….biết là không thể mà. Tại sao còn như vậy?
- Chị hai, xin chị đừng cấm đoán tụi em. Nếu ngay cả chị cũng không ủng hộ, em biết phải làm sao đây?
- Chị không phải kì thị tình yêu đồng giới mà là chị biết rõ tương lai
của hai đứa…– Tôi mệt mỏi ngồi lên ghế sofa – Khải, em biết em là con
trai duy nhất của nhà. Em làm sao ăn nói với ba với dì đây!
- Em sẽ có cách…Em yêu cậu ấy, em sẽ cố gắng thuyết phục ba.
Lời của Khải vừa thốt ra không những làm tôi kinh ngạc mà còn khiến cái người nãy giờ cắm mặt xuống đất cũng phải ngỡ ngàng nhìn lên. Tôi thở dài một tiếng, quan sát ánh mắt của hai đứa nhìn nhau thì lửa giận đã
bị dập tắt hoàn toàn. Nguyên do cũng vì chữ “tình” mà thôi. Làm sao mà ngăn cản đây?
- Từ lúc nào? – Tôi hỏi
- Cũng gần một tháng…Rất nhiều việc xảy ra…Khi nào đó, em sẽ kể cho chị nghe. Lúc đầu em không chấp nhận được, cũng đã cố gắng trốn tránh rồi, nhưng mà không thể. Chị hai, chị từng yêu, chị biết cảm giác đó mà…
- Đừng cố lôi tôi vào. Tôi gánh không nổi. – Tôi bóp trán, cố gắng xoa
dịu cơn đau đầu – Yêu thì cũng đã yêu rồi. Con người ta cũng bị em hôn
rồi. Sau này đừng đứng trước mặt chị nói rằng mình hối hận là được.
- Chị hai! – Khải lao tới ôm tôi – Em biết nhất định chị sẽ ủng hộ mà. Em thương chị nhất!
- Chị Vy, cảm ơn chị! – Mắt của Phúc đã đỏ lên, nếu khẽ chớp mắt một cái, chắc chắn sẽ có nước mắt chảy ra
Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười cho hai đứa yên tâm, nhưng trong lòng lại âu sầu não nề.
------------------------------------------
Tôi ngồi thẫn thờ trước giá vẽ, cây bút chì cầm trên tay đã rớt xuống đất từ lúc nào. Ngoài trời đang mưa rất to, lâu lâu tiếng sấm như