
ốn hạ anh, mà còn có nhiều người khác không. Tôi không muốn
nhìn những người tôi yêu quý đấu đá với nhau một mất một còn, tôi hoàn
toàn không thể xen vào cuộc chiến đó, chỉ có thể chấp nhận đến cuối cùng tôi phải mất đi một người nào đó. Và dù đó là ai, tôi không biết mình
làm sao tiếp tục sống được nữa.
- Xin lỗi! – Ái Nhi gõ cửa ra hiệu rồi nhanh chóng bước vào – Em nghĩ mọi người đã nói chuyện quá lâu. Em vừa thấy Thanh Phong nói chuyện xong
với ba rồi. Chúng ta còn phải làm lễ.
- Chị hai! Gắng chờ em! – Hoàng Khải nắm chặt lấy tay tôi, ánh mắt rất kiên định
- Phúc...thế nào? – Đây cũng là một vấn đề tôi hết sức quan tâm
Hoàng Khải không trả lời, chỉ cúi đầu. Tôi thở dài, cảm thấy rất thất vọng
nhưng cũng đành phải nhanh chóng rời đi. Khi đi ngang qua Minh Trường,
tôi vẫn không liếc nhìn anh ta. Con người này thật sự đang suy tính điều gì? Sao tôi lại có linh cảm chẳng lành với sự tham gia của anh ta trong cuộc chiến. Tôi chỉ sợ rằng người cuối cùng có thể cười chính là anh
ta.
---------------------------------------
Thanh Phong bình thản dựa lưng vào tường nhìn tôi từ từ tiến lại chỗ
anh. Tôi cố gắng hít thở đều, che giấu vẻ mặt khẩn trương lo lắng của
mình.
- Hai chị em tâm sự được nhiều thứ chứ?
- .... – Dẫu biết rằng không thể giấu được anh nhưng tôi cũng có chút hụt hẫng
- Không định nói kế hoạch của nó cho anh nghe sao? – Thanh Phong nghiêng đầu nhìn sâu vào mắt tôi – Em hơi thiên vị đấy!
- Chuyện của ba....
- Cuối cùng em cũng nhớ mình đã làm gì rồi nhỉ? Giả vờ chắc cũng mệt mỏi lắm!
- Không phải em! – Tôi ra sức lắc đầu. Vẫn không hiểu vì sao mình phải cố gắng giải thích với anh
- Không phải em thì chắc là...à ừm...do tôi ngu. Đúng là tôi kém thông
minh mới đi tin tưởng em. Mà thôi đi! Bàn cãi lúc này còn ý nghĩa gì nữa – Thanh Phong lách người rời khỏi tôi, hòa vào đám đông của buổi tiệc
Tôi cảm thấy hết sức đau lòng. Nhìn Thanh Phong như vậy, trái tim tôi
như bị ai vò xé đến rướm máu. “Thanh Phong, có phải em đã sai rồi không? Ngay từ đầu chúng ta đã không nên ở bên nhau nếu không thể tin tưởng
nhau. Em không trách anh vì ngay cả chính em cũng sống trong ngờ vực,
nhưng lúc này đây em chỉ muốn nói rằng em không bao giờ lừa dối làm anh
tổn thương vì em nghĩ mình chưa bao giờ hết yêu anh”
Cũng vừa lúc đó, trợ lý Kim bước tới chỗ tôi, nhẹ nhàng nói: “Cô có vẻ
không khỏe, Tổng Giám nói tôi đưa cô về trước nghỉ ngơi!”. Tôi ngoan
ngoãn gật đầu đi theo anh ta. Nếu tôi biết rằng sau đêm nay, phải rất
lâu sau tôi mới có thể thấy Thanh Phong thì tôi đã quay lại nhìn anh một lần rồi.
Không khí trong xe vẫn không thay đổi. Im ắng. Tôi ngả người
ra ghế, dùng ngón tay xoa xoa hai bên thái dương. Trợ lý Kim vẫn giữ thói quen
quan sát tôi qua kiếng. Tôi không để ý đến anh ta, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ
- Cô muốn uống nước không? – Trợ lý Kim là người lên tiếng
trước
Tôi đón chai nước suối trên tay anh ta, khẽ gật đầu cảm ơn.
Cầm trên tay một hồi, theo quán tính, tôi cũng uống một chút. Dù gì từ chiều tới
giờ tôi cũng không có gì để cho vào bụng
- Xin lỗi!
- Anh có chuyện gì muốn nói sao?
- Cô có cảm thấy mình nên buông tay không? Tổng giám đã quá
mệt mỏi rồi.
- Tôi sao? – Tôi khẽ bật cười – Anh có nói ngược không?
- Tôi đã khuyên Tổng Giám mà anh ấy không nghe, bây giờ thì
hay rồi...– Anh ta dường như đã bắt đầu bất mãn, giọng nói cũng trầm đi rõ rệt
- Anh cũng nghĩ tôi là người tung tin?
- Tất nhiên không phải là cô.
- Sao anh biết?
- Cô nên chợp mắt một chút. Sáng mai mọi chuyện sẽ sáng tỏ.
Tôi còn chưa ý thức được câu nói của anh ta thì đã cảm nhận
hai mí mắt mình nặng đi. Đến lúc này tôi mới biết chai nước anh ta đưa tôi chắc
chắn có thuốc ngủ. Bây giờ biết thì quá muộn rồi, tôi từ từ thiếp đi. Phải
chăng chỉ cần tôi biến mất, mọi việc sẽ nhanh chóng quay về trật tự vốn có.
----------------------------------
Tôi cố gắng mở mắt. Đầu óc nặng trịch làm cho cái việc tưởng
như bình thường ấy trở nên thật khó khăn. Dùng tay vỗ nhẹ vào trán, cuối cùng
tôi cũng có thể thanh tĩnh hoàn toàn. Tôi đang nằm trên giường, khung cảnh xung
quanh hoàn toàn xa lạ. Đã xảy ra chuyện gì? Tôi chống tay ngồi dậy, gục đầu lên
gối, hồi tưởng lại những việc đã xảy ra. Hàng loạt câu nói của trợ lý Kim nhanh
chóng ùa về làm toàn thân tôi run rẩy. Tôi bị bắt cóc? Anh ta sẽ dùng tôi để uy
hiếp Hoàng Khải hay dùng tôi để dấy lên lòng hận thù của Thanh Phong. Dù mục
đích của anh ta là gì, chắc chắn sẽ làm tổn thương hai người mà tôi yêu nhất.
Tôi vội vàng bước xuống giường, dù biết là vô vọng nhưng vẫn
thử mở cửa phòng. Quả thật là đã bị khóa. Sao dạo này người ta lại có sở thích
nhốt người khác vậy? Tôi chửi một tiếng, sau đó dùng sức lực đập cửa. Không lâu
sau có một người mở cửa bước vào. Tôi lùi ra sau vài bước theo phản xạ. Trợ lý
Kim nhìn tôi, nhanh chóng đó