Em Không Hiểu Lòng Anh

Em Không Hiểu Lòng Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324212

Bình chọn: 9.00/10/421 lượt.

ng cửa lại

- Anh muốn gì? Tôi đang ở đâu?

- Yên tâm, cô vẫn ở trong thành phố. Chỉ là sẽ không ai tìm
thấy cô – Anh ta kéo ghế ngồi xuống, thong thả nói – Chỉ cần cô ngoan ngoãn,
sau khi xong việc, tôi sẽ thả cô ra. Lúc đó cô muốn đi đâu, ở với ai tôi không
ngăn cản. Nhưng e rằng với những gì đang diễn ra, Thanh Phong đã không còn tình
cảm gì với cô rồi.

- Thanh Phong nhất định sẽ đi tìm tôi! – Tôi hét lên

- Haha, anh ấy bây giờ đang điên loạn vì nghĩ rằng cô đã bỏ
trốn theo tình nhân. - Anh...anh đã nói gì với anh ấy.

- Cũng không có gì quá đáng. Chỉ bảo rằng trên đường đưa cô
về bị một chiếc xe khác chặn đầu, cô dùng dao uy hiếp tôi, rồi nhảy lên xe đó bỏ
trốn. Chậc chậc, vết dao cô để lại trên cổ tôi cũng không nhẹ đâu! – Anh ta vừa
nói vừa nghiêng đầu làm lộ ra vết thương đã được băng bó ngay cổ

Gian xảo! Thủ đoạn quá tinh vi! Anh ta biết rõ Thanh Phong
luôn luôn mất kiểm soát với những việc liên quan đến tôi. Anh sẽ không thể ngồi
suy nghĩ thấu đáo được. Lúc này đây chắc chắn Thanh Phong rất hận tôi. Tôi
không những bán đứng anh còn bỏ trốn theo người khác. Anh không có chứng cứ rõ
ràng nên sẽ không thể đến chỗ Hoàng Khải hay Minh Trường đòi người, cũng như
không thể để pháp luật can thiệp. Chỉ còn một cách để tìm ra tôi chính là thẳng
tay ra tay với hai người kia. Lần này dù tôi có đứng trước mặt anh giải thích,
e rằng chỉ càng làm anh điên cuồng. Tôi cắn chặt môi, căm hận nhìn trợ lý Kim.

- Tại sao? Tại sao phải làm Thanh Phong hiểu lầm tôi!

- Vì cô là điểm yếu của anh ta. Nếu không phải anh ta sợ cô
đau lòng, kế hoạch của chúng tôi đã thành công từ lâu rồi. Thanh Phong là niềm
hy vọng của Chủ tịch, tôi không muốn có bất kì ai cản đường anh ta. – Trợ lý
Kim quay lưng bước ra ngoài – Đừng nghĩ đến việc bỏ trốn, xung quanh có rất nhiều
người của tôi. Một lát sẽ có người đem cơm lên cho cô.

-----------------------------------------

Tôi còn tâm trí nào mà ăn uống nữa chứ. Bây giờ có bày giá vẽ
ra trước mặt tôi, tôi cũng cảm thấy chán ghét. Tôi đi đi lại lại trong phòng, cố
gắng suy nghĩ ra cách nào đó. Tôi nhìn xuống dưới đất từ cửa sổ. Lầu ba, tôi
không có gan nhảy xuống đâu. Với lại dưới đó còn có đến hai ba người đứng canh.
Bây giờ có liều mạng nhảy xuống cũng bị bắt lại dễ dàng. Chẳng lẽ tôi phải ngồi
đây chờ đợi tin xấu hay sao? Chết tiệt!

- Em ăn cơm đi!

- Á – Tôi giật mình quay lại – Anh...anh Vinh!

Tôi không biết miêu tả cảm xúc của mình bây giờ là gì nữa.
Tôi vội vàng chạy tới đỡ mâm cơm, đặt xuống bàn. Sau đó nắm chặt hai tay anh

- Sao anh lại ở đây? Anh cũng bị họ bắt sao?

- Không phải! – Anh Vinh ái ngại né tránh ánh mắt của tôi –
Đây là...nhà anh. À ừm nhà mới!

- Anh...Em không biết anh có nỗi khổ gì, nhưng xin anh hãy
thả em đi. Nể tình em xem anh là anh trai bao năm nay. Xin anh! – Tôi gần như
khuỵu gối cầu xin anh ta

- Anh xin lỗi! Không thể....

Nói xong anh vội vàng bước ra ngoài, bỏ mặc tôi gọi tên anh.
Anh Vinh là một người rất hiền lành. Ngày xưa anh thường lén ba đưa chị em tôi
đi chơi, còn tặng rất nhiều màu vẽ, sách dạy đàn cho tôi. Tôi rất quý anh, từ
lâu đã xem anh là người trong nhà. Đó là lý do đối với việc anh bán cổ phần,
hai chị em tôi cảm thấy rất sốc. Nhưng tôi tin tình cảm anh dành cho chúng tôi
không phải giả dối, có lẽ chỉ cần thuyết phục anh, anh có thể giúp tôi thoát ra
ngoài.

--------------------------------

Đã hai tuần rồi. Niềm hy vọng thoát khỏi đây càng ngày càng
mờ nhạt dần đi. Dạo gần đây tôi ăn uống cũng không được, đều có cảm giác no
hơi. Ăn vào đều nôn ra nên mặt mày ngày càng xanh xao. Anh Vinh rất tốt, thấy
tôi không ăn được liền thay đổi món ăn liên tục. Nhưng đành phụ lòng anh vậy,
tôi không kiểm soát việc nôn hay không nôn. Anh từng có ý định mời bác sĩ nhưng
không biết trợ lý Kim nói gì đó nên đành thôi. Tôi ngồi trên bệ cửa sổ, đầu dựa
vào kiếng, nhìn mông lung. Bỗng nhiên một ý nghĩ kinh khủng xẹt ngang đầu tôi.
Nhẩm tính một hồi tôi mới phát hiện mình bị trễ đã nhiều ngày rồi. Bất giác đưa
tay lên sờ bụng, tôi hoàn toàn không biết nên đối mặt với việc này như thế nào.
Có thai sao? Tôi cũng không dám chắc, cần phải làm rõ việc này càng sớm càng tốt.

Trưa hôm đó, anh Vinh như thường lệ mang bữa trưa lên cho
tôi. Trước khi anh bước vội ra ngoài, tôi đã kịp nhét vào tay anh mảnh giấy

- Xin anh giúp em. Việc này rất quan trọng. Làm ơn đừng để
trợ lý Kim biết!

Anh ái ngại nhìn tôi nhưng vẫn nhét tờ giấy vào túi, lẳng lặng
bước ra ngoài. Trong tờ giấy chỉ đơn giản nhờ anh mua giùm tôi que thử thai. Có
lẽ lúc này nên bỏ qua việc ngại ngùng, ngoài anh ra, tôi không thể nhờ ai khác.
Tôi quay lại ngồi trên ghế, co hai chân lại, vòng tay ôm đầu gối. Tư thế này
luôn mang lại cho tôi cảm giác an toàn. Lý do vì sao thì tôi cũng không biết.

Đến chiều, cuối cùng cánh cửa kia cũng mở ra. Tôi đứng dậy,
hồi hộp nhìn anh. Anh Vinh nheo mắt, khuôn mặt cau lại


XtGem Forum catalog