Em Không Hiểu Lòng Anh

Em Không Hiểu Lòng Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324224

Bình chọn: 7.5.00/10/422 lượt.

khổ sở, đưa cho tôi hai
que thử thai. Tôi cảm ơn rối rít, sau đó chạy vào nhà vệ sinh. Thẫn thờ nhìn kết
quả như một trên hai que thử, tâm trạng tôi là một mối hỗn loạn. Sao tôi luôn
mang thai không đúng lúc thế này? Vốc một ít nước vào mặt để thanh tỉnh, tôi mở
cửa bước ra ngoài. Thế nhưng tôi không ngờ ngoài tôi ra còn có người cũng rất
quan tâm đến kết quả. Trợ lý Kim lập tức đứng dậy, bước về phía tôi. Hai hàng
chân mày cau chặt lại, tỏa ra một luồng sát khí khiến người đối diện run sợ.
Theo phản xạ, tôi đưa tay ra sau, giấu đi que thử thai, dù biết việc đó là vô
ích nhưng não bộ của tôi chỉ phản ứng được thế thôi

- Kết quả thế nào?-....- Tôi cắn chặt môi, không biết nên trả
lời ra sao

- Nói mau! – Hắn càng lúc càng tiến gần đến chỗ tôi

- Không có gì! Chỉ là no hơi bình thường thôi! – Tôi nói dối

- Đưa tôi xem!

Tôi lùi về sau mấy bước, ra sức lắc đầu. Tôi càng lùi thì hắn
càng giận dữ. Tôi không thể biết được hắn đang nghĩ gì trong đầu. Nếu biết tôi
có thai, hắn sẽ làm gì? Có hại con tôi hay không? Tôi bị dồn ép đến chân tường,
không thể chống cự để mặc hắn chụp tay mình, đoạt lấy que thử thai. Chết tiệt,
đáng lẽ tôi nên phi tang nó đi. Chỉ vì tôi quá tin tưởng anh Vinh!

- Hừ! – Hắn quắc mắt nhìn tôi – Đã như thế cô càng không thể
xuất hiện trước mặt Tổng Giám

.- Anh không được tới gần tôi. Tại sao anh không hỏi Thanh
Phong nghĩ gì mà đã quyết định thay anh ấy?

- Có lẽ cô lầm rồi, tôi không làm việc cho Thanh Phong. Tôi
chỉ làm việc cho Chủ tịch. Chủ tịch chắc chắn không muốn cô phá hỏng kế hoạch của
ông.

- Các người... - Tôi càng lúc càng rối tung lên. Thông tin
càng lúc càng khó hiểu. Nhưng tôi không tin người đàn ông hy sinh thân mình cứu
con lại là người máu lạnh. Chắc chắn đây chỉ lá ý nghĩ phiến diện của anh ta -
Khi tôi gặp được Thanh Phong, anh sẽ trả giá.

- Đừng hù dọa tôi. Cô còn gặp được anh ta sao?

- Không được lại gần tôi! Tránh ra!

Hắn nhấc bổng tôi lên, mặc cho tôi quẫy đạp. Tôi chỉ có thể
cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi hắn. Gào khóc, la hét, tôi làm tất cả những việc
có thể làm, dù biết rằng nó hoàn toàn vô ích. Lúc này đây, khi cận kề hiểm
nguy, hình ảnh duy nhất hiện lên trong đầu tôi chính là Thanh Phong. Tôi không
muốn suốt đời anh ấy sống trong nỗi hận thù, sống trong ý nghĩ bị tôi phản bội...

- Xin anh! Làm ơn tha cho tôi! Chỉ cần để tôi sinh đứa bé
ra, anh muốn tôi làm gì cũng được.

- Cô nghĩ sao mà tôi lại để một mầm mống nguy hiểm tồn tại hả?
– Hắn vừa trả lời vừa bế tôi ra khỏi phòng – Chưa kể kẻ thù có thể dùng nó để
uy hiếp Tổng Giám.

- Cầu xin anh! Xin anh!

Mặc kệ lời cầu xin, mặc kệ nước mắt ướt đẫm lưng, hắn không
hề động lòng, bước chân càng lúc càng nhanh hơn. “Anh Vinh ơi, cứu em, cứu em”.
Đó là chiếc phao cứu sinh cuối cùng của tôi, tôi chỉ có thể dùng chút sức lực
còn lại để gào to tên anh. Nhưng không có ai cả. Một vài người giúp việc e dè
nhìn nhau, không hề có ý định can thiệp. Thế là hết! Tôi đành buông xuôi, phó mặc
tất cả. Tuy nhiên đến lúc không còn hy vọng gì, một bóng đen ở trong góc lao
ra, nắm chặt tay trợ lý Kim

- Kim! Tha cho cô ấy đi! Anh xin em!




Dường như nghe được câu nói có thể cứu vớt cả đời mình, tôi
cố ngẩng đầu lên nhìn chủ nhân của câu nói ấy. Chỉ là không ngờ người đấy là
anh Vinh. Anh sao có thể là anh trai của hắn. Không thể nào! Lúc đầu tôi còn
suy nghĩ anh vì nỗi khổ riêng nên mới bán cổ phần, bây giờ thì sự thật đã rành
rành trước mắt. Tất cả đều là già dối, là âm mưu. Nhìn thấy anh van xin hắn tha
cho tôi, tôi thật sự không biết phải tức giận hay cảm kích anh.

- Anh xin em! Tha cho cô ấy đi! Bạch Vy vô tội mà!

- Anh buông em ra! – Trợ lý Kim bất mãn hét lên

- Cả đời này anh chưa từng cầu xin ai. Chỉ duy nhất lần này,
xin em, làm ơn đi!

- Không thể để cô ta cản trở Tổng Giám. Kế hoạch cả đời của
Chủ tịch sắp hoàn thành rồi!

- Anh biết, anh hứa với em sẽ đem Bạch Vy đi thật xa. Cô ấy
sẽ không quay lại nữa. – Anh vừa cầu xin vừa nhìn tôi – Bạch Vy, em hứa đi! Hứa
đi!

Tôi cắn chặt môi, đầu óc rối bời. Bắt tôi hứa cái gì chứ? Tại
sao không cho tôi được ở gần Thanh Phong. Tôi rất yêu anh, đến lúc này đây tôi
mới phát hiện tôi nhớ anh đến chừng nào. Tôi nhớ vẻ mặt trầm ngâm, cử chỉ ân cần,
nhớ cả cái nhíu mày rất đặc trưng. Tôi chưa bao giờ quên, chúng mãi mãi ăn sâu
trong kí ức của tôi. Chỉ cần cho tôi quay về bên anh, chỉ cần anh cho gia đình
tôi một con đường sống sau này, tôi sẽ trở thành người vợ ngoan ngoãn, không chống
đối anh nữa. Nhưng bây giờ quá muộn rồi, người đàn ông đang vác tôi trên vai nhất
định không tin những gì tôi nói. Hắn chỉ muốn tôi mãi mãi biến mất. Biến mất.

- Em hứa đi! – Anh Vinh thúc giục bên tai tôi

- Anh thấy không? Cô ta rất cứng đầu!

- Tôi hứa!

Tôi hét lên trước khi hắn định bước đi. Tôi không thể chỉ
suy nghĩ cho mình, tôi còn đứa con đang tượng hình trong bụn


XtGem Forum catalog