Insane
Em Không Hiểu Lòng Anh

Em Không Hiểu Lòng Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324164

Bình chọn: 8.5.00/10/416 lượt.

chú nói còn một người con trai
đang bận việc, chưa về nhà được. Tôi cũng không hỏi han thêm nữa, cùng với mấy
người hàng xóm tốt bụng bắt tay vào quét dọn nhà cửa. Thím Tư là người khá vui
vẻ, không ngừng hỏi han tôi.

- Hóa ra cháu là họa sĩ à. Giỏi thế. Cô có hai đứa con gái,
một đứa đòi làm công an, một đứa đòi làm kĩ sư. Chả có một chút nữ tính gì hết.
Cháu xem, đứa nào đứa nấy cứ như con trai vậy

.- Mẹ! Mẹ lại nói xấu tụi con! – Hai cô cùng lên tiếng một
lúc

- Con thấy con gái bây giờ nên mạnh mẽ một chút. Như vậy sẽ
dễ sống hơn... – Tôi vừa lau bàn ghế vừa nói

- Uhm, uhm, cách nghĩ của giới trẻ tụi con thím theo không kịp.
– Thím tư vui vẻ nhận xét – Mà thím nhìn cháu có lẽ là người vợ tốt đấy.

Tôi cười cười không nói. Người vợ tốt! Cái danh xưng đó
không thể nào dành cho tôi. Lấy Thanh Phong được bao nhiều năm mà đã dành được
cho anh cái gì đâu, ngoài nỗi đau càng lúc càng chằng chịt.

- Rồi hai vợ chồng không đi làm hả?

- Con...

Chẳng lẽ tôi lại nói với họ rằng tôi có thể sống tốt được với
tiền lãi ngân hàng mỗi tháng. Như vậy họ có nghĩ tôi khoe khoang hay đại loại
thế không. Tôi đưa mắt nhìn anh Vinh, lúc này đã nghỉ tay dùng chén nước. Anh
nhún vai, thong thả nói

- Dạ việc làm ăn cháu giao cho thằng em rồi. Mỗi tháng nó sẽ
gửi tiền lời qua ngân hàng. Tiền lãi hàng tháng cũng đủ sống. Trước mắt hai vợ
chồng không có ý định làm gì. Đợi vợ con sinh xong, mẹ tròn con vuông rồi tính
tiếp

- Vậy cũng tốt! – Chú Tư gật gù – Chứ thân gái bầu bì làm được
việc gì chứ.

- Với lại dưới quê coi vậy mà dễ sống hơn thành phố nhiều.
Cháu đừng lo quá! – Thím Tư nhanh chóng tiếp lời chồng

- Nói chuyện nãy giờ mà vẫn chưa biết tên hai em – Tôi tìm
cách đánh trống lảng, quay sang hỏi hai người con của chú thím

- Em là Hiền, 16 tuồi. Còn nhỏ này là Cúc, thua em một tuổi.

- Uhm, chị là Vy.

- Trưa nay chắc thằng hai sẽ về thăm nhà. Lúc đó mời hai vợ
chồng qua nhà dùng cơm. Chứ giờ này bây chợ búa nấu nướng cũng chẳng kịp.

- Vậy con cũng không khách sáo. – Anh Vinh cười cười - Vy!
Em qua nhà phụ hai em nấu cơm đi!

Tôi ngoan ngoãn đóng tròn vai người vợ, đi theo thím Tư qua
nhà chuẩn bị buổi trưa. Có lẽ việc sống nơi đất khách quê người không phải là
việc gì quá kinh khủng. Với những người hàng xóm tốt bụng thế này, mong rằng cuộc
sống sau này sẽ tốt đẹp hơn.




Giống như Hoàng Khải đã nhận xét, ngoài vẽ tranh và đàn, sở
trường còn lại của tôi chính là nấu ăn. Đối với việc bếp núc, tôi cũng có một
chút hứng thú. Nghe nói con trai của chú thím lâu lâu mới về nhà một lần, dạo gần
đây chuyển công tác về tỉnh nhà nên năng về hơn. Thường là vào cuối tuần. Hiền
và Cúc khi nói về người anh trai chỉ lớn hơn ba tuổi với vẻ mặt rất ngưỡng mộ,
rõ ràng là rất tự hào. Tôi vừa xào rau vừa lắng nghe, lâu lâu cũng góp vào vài
câu.

- Lúc trước ảnh ở thành phố, dạo gần đây mới về đây. Anh hai
bọn em hiền lắm, ngày xưa rất hoạt bát, vui vẻ, chỉ là không hiểu sao càng lúc
càng buồn. Tâm hồn lắm lúc như trôi ở đâu đâu á.

- Vậy sao? Thế cậu ấy làm nghề gì?

- Ảnh là vận động viên điền kinh.

Động tác nấu nướng của tôi khẽ khựng lại. Điền kinh. 19 tuổi.
Chẳng lẽ trên đời có sự trùng hợp như vậy. Tôi bỗng dưng rất muốn gặp mặt cậu
con trai của nhà này. Tâm trạng có chút hào hứng lẫn hồi hộp. “Phúc, nếu là em
thì tốt quá!” – Tôi thầm nghĩ.

- Thơm quá! Hai đứa đột nhiên biết nấu ăn làm anh bất ngờ
nha! – Một tiếng nói vang lên

- Không phải đâu anh hai! Là chị Vy nấu đó!

- Chị Vy?

- Là hàng xóm mới của chúng ta!

Tôi hít một hơi thật sâu, từ từ quay lưng lại. Chỉ cần nghe
tiếng nói tôi đã có thể đoán được người con trai ấy là ai. Một nỗi xúc động
không nói thành lời dâng lên khiến tôi phải kiềm nén lắm mới giấu được giọt nước
mắt sắp rơi xuống. Cậu em trai mà tôi yêu quý đang đứng trước mặt tôi, cũng há
hốc mồm ngạc nhiên, lắp bắp không nói thành lời

- Chị...chị...

- Chào em! Chị là Vy! – Tôi cố gắng ra hiệu cho Phúc – Em chắc
là anh trai của Hiền và Cúc.

- Dạ...dạ...Chào chị! Em là Phúc! – Phúc khó hiểu nhìn tôi,
nhưng cũng phối hợp cùng tôi diễn xuất

- Mấy đứa dọn đồ ăn lên đi! Trưa rồi! – Thím Tư bước vào bếp
nói

Chúng tôi vâng dạ, lục tục dọn thức ăn, chén đũa lên nhà
trên. Khi đi ngang qua tôi, Phúc nhẹ nhàng nói: “Chị Vy! Không ngờ có thể còn
được gặp chị! Em vui lắm!”, sau đó cậu nhóc nở một nụ cười mà tôi luôn yêu
thích. Rạng ngời và tràn đầy tình cảm.

---------------------------------------

Ăn trưa, dọn dẹp xong xuôi, mọi người tranh thủ chợp mắt. Chỉ
có tôi ngồi ngoài sân, phe phẩy cái quạt lá xua đi tiết trời oi bức, ngẩn ngơ
nhìn trời nhìn đất

- Chị Vy!

Tôi mỉm cười vẫy vẫy tay với Phúc. Cậu nhóc đẩy cái hàng rào
tre, bước tới ngồi xuống kế bên tôi. Lúc này tôi mới có cơ hội nhìn rõ Phúc.
Hình như cao hơn một chút, da cũn