
br/>
Lệ Dương
khẽ cong môi “hừ” nhẹ một tiếng. Dù rằng đúng là như vậy, nhưng có ai tự nhận
mình là kẻ trồng cây si trước mặt người khác chứ. Huống hồ qua thái độ của
Trịnh Sỹ Phong thì có thể thấy được anh ít nhiều cũng có tình cảm với cô, dù Lệ
Dương không biết phải gọi tên thứ tình cảm đó như thế nào.
“Anh căn
cứ vào đâu mà nói thế chứ?” Lệ Dương nhìn nụ cười châm biếm hiện lên trên gương
mặt Hoàng Quân, thật khó lòng tiêu hóa nổi.
“Kiểu
người như cô...” Hoàng Quân cố tình dừng lại một chút để khiêu khích tính tò mò
của người đối diện, “nếu là người cô không thích mà thích mình, cô nhất định sẽ
tìm cách tránh càng xa càng tốt. Chắc không có chuyện để anh ta đưa về như thế
đâu, trừ khi là bất khả kháng”.
Con người
này mỗi một câu nói đều như bóc trần tâm tư, tình cảm của Lệ Dương. Hoàng Quân
có vẻ là người luôn hiểu rõ những suy nghĩ và tâm sự của cô nhất, nhưng hiểu là
một chuyện khác, còn đồng cảm thì dường như trong anh chưa bao giờ tồn tại khái
niệm ấy.
“Anh cứ
làm như hiểu rõ về tôi lắm vậy.” Lệ Dương bĩu môi, cố gắng tỏ ra không đồng
tình với nhận xét vừa rồi của Hoàng Quân.
“Cô đừng
quên tôi từng có một năm không nhìn thấy. Trong khoảng thời gian đó, tôi nhìn
cuộc sống bằng trái tim, chứ không phải bằng đôi mắt.” Hoàng Quân đưa tay đặt
lên ngực trái, sau đó lại chỉ vào mắt mình. “Không phải tự kiêu, nhưng tôi tin
vào những gì mình cảm nhận được, đặc biệt lại là đối với những người thể hiện
cảm xúc rõ ràng như cô.”
Lệ Dương
cười khẩy:
“Anh nên
học khoa Tâm lý thì hợp hơn đấy.”
“Cảm ơn
gợi ý của cô. Nếu có cơ hội tôi sẽ thử.”
“Vậy...
bác sỹ tâm lý không bằng cấp. Anh tới tìm tôi là có việc gì vậy?” Lệ Dương chợt
nhớ tới sự xuất hiện bất ngờ của Hoàng Quân hôm nay. Cô định hỏi từ lúc nãy
nhưng lòng vòng một hồi đứng đôi co với anh lại suýt quên mất.
Hoàng Quân
cũng chợt nhớ ra lý do hôm nay anh tới đây, mải trêu chọc Lệ Dương cũng suýt
quên luôn.
“Bà ngoại
bảo mắt có chút vấn đề, muốn cô tới xem thử xem sao?”
Lệ Dương
giật mình hỏi lại, giọng tràn đầy lo lắng:
“Sao lại
như vậy? Mắt bà có sưng hay đỏ gì không?”
Hoàng Quân
khẽ chép miệng, giọng điệu ngược lại vô cùng bình thản:
“Ngoài
việc có thêm cặp kính ra thì tôi chẳng thấy có gì khác biệt cả.”
Ra là vậy.
Bà ngoại chắc hẳn chỉ đang tìm lí do để gọi cô tới nhà. Từ ngày Hoàng Quân khỏi
bệnh, Lệ Dương cũng ít lui tới nhà anh hơn, lần gần đây nhất có lẽ là khi bà
Châu mời cô tới ăn cơm. Lệ Dương tuy không còn hay đến nhưng cô vẫn luôn nhớ bà
ngoại, người mỗi khi thấy cô đều gọi hai tiếng “cháu dâu” rất tự nhiên, người
dù không hề giỏi giang trong việc bếp núc nhưng mỗi lần cô đến đều tự tay vào
bếp làm bánh cho cô ăn. Dù không nói ra, nhưng Lệ Dương luôn coi mỗi người
trong nhà Hoàng Quân như chính những người ruột thịt thân thiết nhất của mình.
Ngay cả đối với Hoàng Quân, dù tính cách hai người không hợp nhau, nhưng nếu
lâu lâu không gặp anh cô cũng cảm thấy lòng nôn nao khó chịu, và khi bất giác
nhìn thấy một vật gì có liên quan tới anh trong đầu cô lại vẩn vơ suy nghĩ, có
khi thẫn thờ ngồi cả nửa ngày chỉ để làm một việc – nhớ anh.
Lệ Dương
thấy có chút cảm giác có lỗi, giọng nói của cô vì thế mà trầm lặng hơn:
“Tôi vô
tâm quá! Lẽ ra nên tới thăm bà thường xuyên hơn mới phải.”
“Bà ngoại
không trách cô đâu.” Hoàng Quân dịu dàng an ủi. “Cô bận rộn như vậy, bà lo cô
ăn uống không tử tế hại sức khỏe thôi. Bà tôi nếu đã thích ai thì sẽ rất quan
tâm tới người đó. Tôi hiếm khi thấy bà chu đáo với ai như vậy, cô thật có phúc
đấy.”
“Ừ. Tôi
cũng cảm thấy mình quả thật rất may mắn.” Lệ Dương khẽ cúi đầu. Chuyện gia đình
đối với cô là một vấn đề rất nhạy cảm, mỗi lần có người khác quan tâm đối xử
tốt với cô, cô lại thấy khóe mắt cay cay xúc động. Người ngoài còn chăm sóc cho
cô như vậy, liệu ba ruột của cô, ông có ngày đêm mong nhớ và hy vọng sẽ có ngày
tìm được con gái mình không?
Lệ Dương
nói với Hoàng Quân hôm nay cô không phải trực đêm, tối có thể qua chơi với bà
một chút. Hoàng Quân hỏi cô đã ăn tối chưa. Khi thấy Lệ Dương gật đầu bảo đã ăn
cùng bạn rồi, Hoàng Quân liền bảo cô để lúc khác hãy tới. Bà ngoại đã nấu rất
nhiều món, cô đến nhất định bà sẽ bắt ăn đến khi vỡ bụng mới thôi. Anh sẽ lấy
lí do cô có ca trực hôm khác mới qua được, bảo cô cứ lên nhà nghỉ ngơi mai còn
đi làm sớm. Nhưng Lệ Dương không nghe, cứ khăng khăng mở cửa xe ngồi vào trong,
còn châm chọc Hoàng Quân nói dối thành thần rồi, bây giờ cái gì cũng có thể nói
dối được. Hoàng Quân bất đắc dĩ lái xe, mặc dù với tính cách của bà ngoại, anh
biết nhất định hôm nay dạ dày của Lệ Dương sẽ bị tra tấn. Nhưng đây là do cô
chủ động chui đầu vào bụi rậm, mà anh cũng không thật sự có ý ngăn cản đến
cùng.
Quả không
ngoài dự đoán, vì không muốn phụ tấm chân tình của bà ngoại, Lệ Dương ăn no tới
mức lăn còn nhanh hơn đi. Người ta vẫn thường nói hãy ăn sáng như một nữ hoàng,
ăn trưa như một thường dân và ă