Pair of Vintage Old School Fru
Em Là Cô Ấy Thứ Hai

Em Là Cô Ấy Thứ Hai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325692

Bình chọn: 10.00/10/569 lượt.

theo đuổi “người tình trong mộng” của
mình, Hồng Liên mới tiến lại gần đỡ lấy chiếc cặp lồng trong tay Hoàng Quân.

“Để tôi
mang vào cho, tôi cũng muốn xem anh ta thế nào rồi.”

Không để
Hoàng Quân kịp phản ứng, Hồng Liên quay người đi thẳng vào khu nhà Trần Vũ Hải
đang nằm. Lệ Dương và Hoàng Quân hướng mắt nhìn theo, Lệ Dương bỗng bật cười:

“Xem cậu
ấy vội vàng chưa kìa.”

Hoàng Quân
không đáp lại lời cô, bởi vì lúc này trong lòng anh đang ngổn ngang những suy
nghĩ.

oOo

Hồng Liên
đặt cặp lồng cháo lên chiếc tủ đựng đồ của bệnh nhân ở phía đầu giường Trần Vũ
Hải đang nằm. Cô nhìn anh cười, nhưng không phải nụ cười vui mừng khi thấy anh
vừa trải qua cơn hoạn nạn mà là một nụ cười đầy giễu cợt.

“Hôm qua
anh tự nấu ăn đấy à? Làm sao mà để bị ngộ độc vậy?”

Trần Vũ
Hải vừa mới ốm dậy, cơ thể anh còn rất mệt mỏi. Anh biết bây giờ đấu khẩu với
Hồng Liên là không cân sức. Trước đây khi hai người tranh cãi, Hồng Liên bao
giờ cũng là người chịu ấm ức và bỏ cuộc trước, và phương pháp trả đũa của cô là
đi rêu rao rằng anh là kẻ chấp nhặt với phụ nữ, rằng người ta nói hai người đàn
bà và một con vịt sẽ thành một cái chợ, nhưng chỉ cần một mình Trần Vũ Hải và
không cần con vịt nào cả thì cũng chẳng kém gì chợ Tết giờ cao điểm. Vì thế mà
những người trong văn phòng đều cho rằng hai người không ưa nhau, và sự gần gũi
đến lạ lùng dạo gần đây là một chuyện rất đáng bàn luận.

Trần Vũ
Hải nhếch mép cười, anh muốn Hồng Liên thấy rằng anh chưa bao giờ thua cô về
lĩnh vực này.

“Cô vẫn
thường hỏi thăm người bệnh thế này sao?”

Hồng Liên
chẳng hề để ý đến câu hỏi của Trần Vũ Hải, cũng chẳng thèm xiên xỉa anh ta thêm
nữa. Nếu cứ tiếp tục trêu chọc thì chẳng phải cô tiểu nhân quá sao? Lợi dụng
tình trạng không thể chống cự được của nạn nhân để phạm tội là điều cô ghét
nhất. Vì thế cô cũng không bao giờ lợi dụng lúc anh ta yếu thế hơn mình để bắt
nạt. Hồng Liên nghĩ như vậy và sau đó mỉm cười tự cho rằng mình cao thượng.

“Cô cười
gì?” Trần Vũ Hải chăm chú nhìn vào nụ cười “cao thượng” của Hồng Liên thắc mắc.

“Cười vì
thấy anh vẫn còn sống, được chưa?”

Hồng Liên
múc cháo ra bát, thầm nghĩ sao con người này cứ thích châm ngòi chiến tranh thế
nhỉ?

“Thế à?
Thế thì cô phải nhìn tôi mà cười chứ, cô nhìn tô cháo cười người nào không biết
lại tưởng...”

“Tưởng
gì?” Hồng Liên theo phản xạ độp lại ngay. Có lẽ từ trước tới giờ cô đã quen với
việc nếu cô nói một câu thì Trần Vũ Hải không được phép nói hai câu.

“Tưởng cô
lâu rồi chưa được ăn cháo.”

Trần Vũ
Hải nhún vai. Sở trường của anh chính là đẩy cái hứng cãi nhau của Hồng Liên
lên cao trào rồi sau đó bất ngờ cắt cụt, hệt như một bộ phim đang xem đến đoạn
gay cấn thì bị cúp điện, dễ làm cho người ta nổi điên nhưng lại không thể làm
gì được. Về khoản này thì dù khi anh khỏe mạnh hay đau ốm, Hồng Liên cũng không
bao giờ có thể trở thành đối thủ của anh.

Hồng Liên
thật muốn bê cả tô cháo đang bốc khói lên húp sạch trước mặt Trần Vũ Hải, để
xem anh ta còn nói gì nữa không. Nhưng cái ý nghĩ đó dập tắt ngay khi cô nghe
tiếng bụng Trần Vũ Hải réo ùng ục. Phải rồi, từ tối qua, chính xác là từ trưa
hôm qua đến hôm nay đã hơn một ngày anh ta hình như chưa có gì vào bụng, nghĩ
cũng tội nghiệp. Cô mà làm thế thì quả thật ác quá. Dù gì cũng là đồng nghiệp,
nhỡ chuyện này lộ ra thì cô còn mặt mũi nào đến công ty nhìn mọi người.

Nghĩ vậy,
cô bưng tô cháo giơ ra trước mặt Trần Vũ Hải, giọng lạnh lùng.

“Anh ăn đi
mà lấy sức cãi nhau với tôi.”

Nhưng Trần
Vũ Hải đưa tay gạt tô cháo ra, anh nhăn mặt nhìn cô.

“Bụng tôi
bây giờ toàn nước, tôi phải cho nó ra thì mới húp bát nước này tiếp được.”

Hồng Liên
hơi đỏ mặt. Cái việc tế nhị thế mà anh ta cứ bô bô cái miệng.

“Vậy anh đi
cho ra đi, nói với tôi làm gì?”

Trần Vũ
Hải nhổm người ngồi dậy.

“Cô không
nhìn thấy à? Tôi đang truyền nước không thể rút kim ra được. Phải có người cầm
chai dịch truyền tôi mới đi được chứ.”

Ra vậy. Hóa
ra anh ta muốn cô làm hộ lý dẫn vào nhà vệ sinh, thảo nào nãy giờ nói chuyện
với cô tử tế hơn hẳn mọi khi. Con người anh ta, nếu không phải là có chuyện cần
người khác giúp đỡ thì làm gì nói năng nhẹ nhàng thế chứ. Biết thế lúc nãy cô
chẳng thay Hoàng Quân mang cháo lên cho anh ta. Dù biết tiểu tiện là nhu cầu
thiết yếu của con người, nhưng cô với anh ta đâu phải thân thiết gì. Mà nghĩ
lại mới thấy, sao anh ta nằm viện mà không thấy người nhà vào thăm vậy, lẽ nào
anh ta là trẻ mồ côi?

“Cô nghĩ
cái gì vậy? Tôi sắp vỡ thận rồi này.” Trần Vũ Hải cắt ngang những suy nghĩ của
Hồng Liên.

“Để tôi xuống
gọi Hoàng Quân dẫn anh đi.” Hồng Liên trầm ngâm một lúc, nhận thấy đây có vẻ là
giải pháp tốt nhất.

“Gọi cái
gì chứ? Cô xuống tới nơi gọi được cậu ấy lên đây thì tôi vỡ thận chết rồi. Cô
chỉ cần cầm theo chai dịch truyền cho tôi thôi, ai bắt cô cởi quần xi cho tôi
mà cô dè chừng