Em Là Cô Ấy Thứ Hai

Em Là Cô Ấy Thứ Hai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325514

Bình chọn: 8.5.00/10/551 lượt.

ên đại ca ngơ ra một lúc rồi cũng biến mất. Hắn không ngờ mấy tên đàn em của
hắn đang đau mà vọt nhanh đến vậy. Có lẽ bọn chúng nghĩ rời xa hắn càng nhanh
càng xa càng an toàn.

Lệ Dương
kéo tay Xuân Vy chạy được một lúc, ngoảnh lại đã thấy hai tên côn đồ đuổi gần
sát phía sau. Cô hoảng hốt chạy nhanh hơn, nhưng sức lực cứ yếu dần. Cô biết
nếu cứ tiếp tục như thế này thì sớm muộn cũng bị bắt lại mà thôi. Giờ không có
Hoàng Quân ở bên, một cảm giác sợ hãi và trách nhiệm bảo đảm an toàn cho Xuân
Vy đè nặng lên vai cô.

Cô chạy
vào một ngõ hẻm, trong ngõ có một xưởng bào gỗ đã lâu không sử dụng, cửa ra vào
vẫn đóng kín mít bấy lâu nay. Cô nhìn xung quanh một lúc, dặn lòng phải thật
bình tĩnh để giải quyết mọi việc. Cô nhìn thấy một cây bàng lớn ngay trước
xưởng, cô quay lại nhìn Xuân Vy mặt vẫn đầm đìa nước mắt vì sợ hãi.

“Em biết
chỗ này chứ?”

Con bé gật
đầu:

“Đây là
xưởng gỗ cũ của bác Quang, bác ấy vào Nam mấy tháng nay rồi nên bỏ không. Hồi
trước em hay qua đây chơi, bác ấy quý em lắm.”

Lệ Dương
không còn đủ thời gian để ngồi nghe con bé tường thuật lại tình cảm quý mến nó
dành cho bác Quang và bác Quang dành cho nó nữa. Giọng cô trong giây phút trở
nên rành mạch, cô vuốt ngực lấy lại hơi nói với con bé:

“Giờ chị
đỡ em lên chạc ba cây kia.” Lệ Dương chỉ vào chạc ba cành gần mặt đất nhất của
cây bàng. Nói là gần mặt đất nhưng cũng gần gấp đôi chiều cao của cô. “Chị sẽ
dụ hai tên đó theo chị, đợi chúng đi rồi em tụt xuống chạy về báo với mẹ và bà
ngoại, biết không?”

Con bé lắc
lắc đầu, sụt sịt:

“Em sợ...”

“Đừng sợ.”
Lệ Dương xoa đầu Xuân Vy. “Bị chúng bắt được mới đáng sợ. Nghe lời chị, nhớ
ngồi im không được cử động nhé.”

Nói rồi cô
bế thốc Xuân Vy lên, con bé bám tay vào thân cây, giẫm lên vai cô và nhón chân
trèo lên chạc ba của cây. Lá cây rậm và to che khuất người, trong bóng tối nếu
không để ý rất khó phát hiện. Khi Xuân Vy đã ngồi vững trên chạc cây rồi, Lệ
Dương quay ra cũng vừa nhìn thấy bóng của hai tên kia đang đổ vào ngõ hẻm, cô
nhìn con bé một giây, trước khi rời đi không quên dặn:

“Nhớ lời
chị.”

Rồi vọt ra
đường chạy tiếp. Hai tên kia vừa nhìn thấy bóng cô từ ngõ hẻm vội vàng chạy
theo, không để ý là lúc nãy có hai người, sao giờ chỉ còn một. Chúng chạy qua
cây bàng mà Xuân Vy đang ngồi, con bé chỉ biết nín thở. Nó có cảm giác tiếng
thở yếu ớt của nó sao mà giống như tiếng bom.

Đợi bóng
dáng hai tên du côn khuất dần trong ngõ, nó mới từ từ tụt xuống, quay đầu chạy
một mạch không dám ngoảnh lại.

Hoàng Quân
chạy được một đoạn thì hoàn toàn kiệt sức. Lúc nãy anh bị phang hai cú vào đầu,
dù cố gắng đứng dậy nhưng vẫn còn bị choáng. Anh loạng choạng ngã xuống vỉa hè,
đúng lúc ba tên kia lao tới. Trong lúc choáng váng, anh chỉ mơ hồ nhìn thấy nụ
cười nửa miệng của thằng có vết sẹo ở má, có cảm giác mình bị đá lăn mấy vòng
trên vỉa hè. Rồi anh từ từ lịm đi trong mệt mỏi và đau đớn, không còn biết gì
nữa.

Có một cảm
giác đau thắt ở cổ tay khi vừa tỉnh dậy, Hoàng Quân mới biết mình bị trói. Anh
nhìn xung quanh, một nhà kho cũ nát có lẽ đã lâu không có người sử dụng. Xung
quanh còn mấy thùng không vứt ngổn ngang sặc lên mùi dầu hỏa, còn anh thì bị
trói chặt tay vào một chiếc cột bê tông ở góc kho. Hoàng Quân lắc lắc đầu cho
tỉnh hẳn, nhớ lại chuyện tối hôm qua, anh vừa khó hiểu vừa lo lắng, nhưng cũng
thở phào khi không nhìn thấy Lệ Dương và Xuân Vy bị trói ở đây. Có lẽ hai người
đã chạy thoát.

Thấy vai
phải có cảm giác nằng nặng, Hoàng Quân ngoái đầu lại nhìn và giật mình khi thấy
Lệ Dương đang ngả đầu vào vai anh. Thì ra hai người bị trói quay lưng lại với
nhau. Anh vội dùng vai lay lay cô.

“Lệ Dương!
Dậy đi.”

Lệ Dương
từ từ mở mắt, việc đầu tiên của cô là ngáp, sau đó đưa ánh mắt bơ phờ nhìn xung
quanh, hai tròng mắt từ từ chuyển sang biểu hiện sợ hãi. Cô hốt hoảng quay
ngoắt đầu lại, nhìn thấy nửa khuôn mặt của Hoàng Quân vội hỏi:

“Anh Quân.
Chúng ta đang ở đâu vậy?”

“Tôi cũng
không biết. Có lẽ là một nhà kho. Cô không sao chứ?”

Lệ Dương
lắc đầu:

“Tôi không
sao. Không phải chúng ta bị bắt cóc tống tiền đầy chứ.” Giọng Lệ Dương rụt rè,
có lẽ đây là lý do duy nhất cô có thể nghĩ ra để giải thích cho việc mình bỗng
nhiên bị trói ở đây.

Hoàng Quân
nhìn không gian xung quanh, giọng anh trầm xuống:

“Có lẽ là
có nhầm lẫn gì đó. Tôi cũng không hiểu nữa.”

Rồi như
nhớ ra điều gì, anh quay về phía cô giọng nôn nóng:

“Phải rồi.
Không phải cô và Xuân Vy đi cùng nhau sao? Con bé đâu rồi?”

Lệ Dương
nhăn nhăn khóe mắt, cô nhớ lại những gì đã xảy ra lúc đó để nói cho anh:

“Xuân
Vy...”

Rồi cô
chợt reo lên:

“Có thể
con bé đã về nhà an toàn rồi.”

“Sao?”

“Lúc đó...
tôi và Xuân Vy bị hai người đuổi theo... Tôi đỡ con bé trốn trên chạc ba cây
bàng. Phải rồi, là cây bàng trước một xưởng gỗ của bác Quang gì đó. Nó nói nó
biết đường


XtGem Forum catalog