XtGem Forum catalog
Forget Me Not

Forget Me Not

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326491

Bình chọn: 10.00/10/649 lượt.

nghiêng sang một bên tươi cười.- Chúng
ta cược đi, Dương Vỹ. Nếu anh săn được ít hơn đội của em, anh phải mặc bộ đầm ren
của chị Noong, mặt trang điểm cô dâu, sau đó đi dạo một vòng khắp thị trấn.

Dương Vỹ cười nhạt muốn bẻ cổ Lưu Ly. Dựa vào đám trẻ trâu ấy mà
đòi thắng anh? Ngây thơ! Trước lời khiêu chiến của Lưu Ly. Anh đưa tay khoác
vai Linh Lan vui vẻ.

- Được! Nếu đội của anh thắng. Lưu Ly! Em phải ở trong phòng học
đàn từ giờ cho đến khi đi học. Ba thằng nhóc kia thì khỏa thân, bơi một vòng
quanh bờ hồ trước mặt tất cả mọi người.

Mọi người xung quanh hò reo phấn khích. Đối với họ thì đội nào
thua cũng đều tốt đẹp cả. Thế là đám người đi săn nhanh chóng ùa vào rừng,
chẳng mấy chốc những âm thanh chát chúa từ những khẩu súng hơi vang lên khiến
khu rừng trở nên náo động. Đội của Dương Vỹ khởi đầu khá tốt với một chú gà
trống rừng tuyệt đẹp. Lưu Ly không để ý, cô bé cùng hai người bạn đi vào sâu
hơn để đến những địa điểm đã phát hiện hôm qua.

- Sao Thiên Dã không đi cùng chúng ta? Hổ Phách quay sang Lưu Ly
thắc mắc.

- Anh ấy đang uống trà và trông chừng hai lão trùm ngu ngốc để
phòng trường hợp họ lấy súng “phơ” nhau. Lưu Ly thở dài.

Hổ Phách và Hoa Thiên không hỏi gì thêm nữa. Tập trung vào
chuyên môn của mình, lần theo tiếng dấu vết họ đã nhìn thấy trên cành cây cao
trước mặt có một chú trống choai đang vươn cổ gáy te te. Hổ Phách lập tức giơ
súng lên ngắm. Nhưng cậu chưa kịp bóp cò thì đã có một âm thanh chát chúa vang
lên. Một viên đạn bay xợt qua túp lông đuôi tuyệt đẹp của chú gà khiến nó giật
mình. Con gà trống vội cất cánh bay vụt lên. Đám Lưu Ly lập tức quay sang bực
bội tìm kẻ phá đám.

- Ây da! Hụt mất rồi. Một anh chàng cao lêu nghêu hạ khẩu súng
xuống nhìn Lưu Ly cười cười.- Chào cô chủ! Cô đã bắn được con nào chưa?

- Dương Vỹ sai mấy người qua đây phá tụi tôi sao? Lưu Ly liếc
gã, lạnh nhạt.

- Không! Anh Vỹ chỉ nói tụi tôi qua đây xem cô chủ có cần giúp
gì thì giúp thôi. Người thanh niên kia cười giả lả.

- Tôi không cần. Biến!!!

Thấy Lưu Ly nổi giận, mấy người kia mới cười sằng sặc bỏ đi. Lưu
Ly thì vẫn nhìn theo tức tối. Cả đám lại đi sâu vào trong rừng, nhưng được một
đoạn gặp gà rừng là y như rằng sẽ có một đám khác nhảy ra phá rối. Đã hơn ba
tiếng đồng hồ mà đội của Lưu Ly vẫn chưa săn được gì, cô bé đã bắt đầu nổi
điên, vừa đi vừa lầm bầm mắng Dương Vỹ là đồ tiểu nhân. Vì không chú ý phía
trước nên cô bé vấp phải đá ngã sấp xuống. Mặt mũi lem nhem bụi đất.

- Không sao chứ Lưu Ly? Hổ Phách đỡ cô bé ngồi dậy phủi phủi bụi
trên quần áo cho cô bé.

Lưu Ly liếc qua thứ đã ngáng chân mình. Đột nhiên viên đá cử
động rồi vội bò đi chổ khác. Hóa ra không phải viên đá mà là một chú rùa cạn.

Hổ Phách tóm lấy chú rùa để ngửa lên phiến đá phẳng, con rùa nhỏ
giơ bốn chân và chiếc đầu bé xíu khua khua cố gượng dậy nhưng không được, bất
lực, nó đành chui vào trong chiếc mai cứng cáp lẩn trốn. Lưu Ly có vẻ rất thích
nó, con rùa này chỉ to bằng lòng bàn tay cô bé, chiếc mai đen như đá tảng trơn
nhẵn và mát rượi. Cô bé nhoẻn cười đưa tay vuốt ve cái mai bé nhỏ của nó, chiến
lợi phẩm đầu tiên của đội cô.

- Thịt rùa rang muối, ngon số một!

Hoa Thiên vừa nói vừa vuốt ve đầu con rùa nhỏ, con rùa nghe có
kẻ nói muốn ăn thịt mình liền há miệng ra nhè ngón tay cậu ta ngoạm chặt. Cậu
nhóc kia hét loạn lên, chim chóc gần đó nghe động vội cất cánh bay đi mất, đến
khi con rùa nhỏ nhả ra thì ngón tay của Hoa Thiên rướm máu.

Ba người mang theo chiến lợi phẩm đầu tiên lầm lũi đi sâu hơn
vào khu rừng, những địa điểm mà Lưu Ly Và Hổ Phách tìm hôm qua đã có người tới
trước, tất cả đều là thuộc hạ của Dương Vỹ được sai đi phá đám đối thủ. Cũng
may trước khi vào rừng Thiên Dã đã ghé tai cho cô biết một vài địa điểm bí mật
mà anh tìm được, bây giờ chỉ cần cắt đuôi cái đám phá rối này và tới đó là
được. Nhưng tình hình càng về sau càng bất lợi cho đội của cô. Đám gà rừng sau
khi quen với tiếng súng đã tỏ ra cảnh giác, chỉ cần một viên đạn được bắn ra
thôi là cả đàn sẽ bay toán loạn đi hết.

Hổ Phách vừa tranh đua với mấy người kia, vừa nhắm bắn mục tiêu,
khó khăn lắm mới hạ được 2 con trong khi con số bên đối thủ Lưu Ly mới cập nhật
được là 12 con. Chỉ còn gần nửa tiếng là cuộc thi kết thúc. Hổ Phách và Hoa
Thiên đã tỏ ra lo lắng, Lưu Ly thì vẫn bình tĩnh đi tới địa điểm cuối cùng. Mấy
tên thuộc hạ của Dương Vỹ vui vẻ bỏ đi. Họ cho rằng với thời gian ít ỏi còn
lại, nhóm của Lưu Ly sẽ không thể lật ngược tình thế được nữa.

Lưu Ly biết họ nghĩ gì nên vẫn án binh bất động, ngay từ đầu
cuộc săn chưa hề bắn ra một phát đạn nào. Dương Vỹ có thể thông minh khi cài
người tới phá rối cô, nhưng đám thuộc hạ khờ khạo của anh không thể đánh giá
được hết vấn đề.

- Thôi xong! Hoa Thiên lấy đồng hồ ra xem giờ tái mặt, chỉ còn
đúng 15 phút.-Chúng ta thua rồi.

- Chết tiệt!!!

Hổ Phách ném khẩu súng săn xuống đất bực bội. Nếu không phải vì
đám người k